Người phụ nữ đó bước qua cổng không chút biểu cảm gì mang thằng bé vất cho cô
" Cô bế nó vào phòng khách cho tôi đúng là mệt chết đi được " người phụ nữ đó ngay cả nhìn cùng không thèm để ý đến thằng bé chỉ lạnh lùng đi vào trong
An Lạc nhìn câu bé mỉm cười nhưng mà hình như hơi giống ai đó . Chiếc mũi cao đôi môi mỏng quả là rất giống nụ cười trên môi cô liền cừng đơ lại, thằng bé nhưng một phiên bản mini thu nhỏ của Trạch Uy .
Trong nhà tiếng Hạ Lan hét lớn
" Sao chị lại vào được đây " Hạ Lan chau mày khuôn mặt lộ rõ sự khó chịu
" Chà lâu không gặp cô vẫn đáng ghét ngày nào " Liễn Vân Nguyệt cười mỉm trên mặt không mấy gì thích thú
Cả hai đều không có tình cảm với đối thương nếu không muốn nói là ghét cay ghét đắng đến tận xương tuỷ . Vì sao ư rất đơn giản vì cả hai đều không ưa nhau , Hạ Lan biết Liễu Vân Nguyệt lấy anh mình chỉ vì tiền và danh tiếng còn Liễu Vân Nguyệt vốn tính tiểu thư chả xem người khác ra gì . Năm đó , Liễu gia chỉ có cái vỏ bọc bên ngoài bên trong đã thối nát không còn gì . Lúc này Liễu Vân Nguyệt yêu một chàng trai nghèo vì muốn cô nghe lời Liễu Gia không từ thủ đoạn hại người đàn ông đó để người mình yêu bình an Liễu Vân Nguyệt đã đồng ý lấy người đàn ông xa lạ, ban đầu mọi chuyện đều bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/1957587/chuong-17.html