" Để em đi nấu gì đó cho anh "
" Không cần "
"Không được " An Lạc rất quyên quyết
" Được không đó hay gọi dì Chu "
" Được mà em theo dì Chu học nghề lâu như vậy " An Lạc muốn rời giường Trạch Uy không còn sức ngang cản
An Lạc đi tầm 30 phút mang lên một bát cháo nóng nhưng Trạch Uy đã ngủ say . Cô đau lòng vuốt mặt anh nào ngờ bị người ta kéo ngồi vào lòng
" Em nấu cháo cho anh " An Lạc nhỏ giọng nói
" A "Trạch Uy ngồi dựa thành giường mắt nhắm nhẹ há miệng
An Lạc thấy tính trẻ con anh vừa buồn cười vừa giận đút thìa cháo cho anh được vài thìa thì Trạch Uy không chống lại cơn buồn ngủ liền thiếp đi dường như rất mệt mỏi cô đặt bát cháo lên kệ giường ngả người về phía anh nhắm măt lại ngủ
Sáng hôm sau cô bị đánh thức tiếng nước chảy , bên cạnh đã trống từ lâu nhưng bát cháo đêm qua đã hết sạch . Trạch Uy mở cửa bước ra tựa vào tường
" Đang nghĩ gì vậy "
An Lạc nhìn anh trên tóc còn vương vài giọt nước cả người cường trán chỉ quẫn một chiếc khăn ngang hông , cô bước đến bên cạch ôm eo anh
" Ngày mai anh có bận gì không ?"
" Em muốn làm gì "
" Em muốn đưa Trạch Hàn đi công viên , em muốn thân con hơn "
An Lạc tròn to mắt nhìn anh giống cún tội nghiệp . Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/1957578/chuong-21.html