Một ngày đẹp trời , An Lạc tưới nước cho vườn hoa oải hương cùng vườn rau sau nhà , bà ôm thắng bé bước đến gần cô
" An Lạc "
" Mẹ , Tiểu Phong "
" An Lạc đến lúc con phải về rồi "
" Về đâu" An Lạc quay lại nhìn hai người chỉ thấy hai người xa dần nở một nụ cười
An Lạc liền chạy theo hai người nhưng càng chạy họ càng xa cuối cùng một cột ánh sáng lướt qua người cô mọi thứ trắng xoá
Cô mở mắt ra trần nhà màu trắng
" An Lạc , An Lạc em tỉnh rồi cuối cùng em cũng tỉnh " một bóng đen xà xuống ôm lấy cô
An Lạc nhìn lên trần nhà thì ra là mơ tất cả chỉ là mơ thôi sao , con cô cả mẹ cô nữa tất cả đều không có thực nhưng rõ rằng nó chân thực đến nỗi cô tưởng chừng bản thân thực sự đã ở bên cạnh họ . An Lạc nhắm mắt lại giọt nước mắt tràn mi
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-2 năm sau , đảo dừa \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ánh nắng chiều vào nửa căn phòng cơn gió mang theo hơi thở biển thổi vào chút vị mặn biển khơi .An Lạc chỉ cử động nhẹ một cái đã khiến người bên cạnh thức giấc nhìn cô vẫn ngủ ngon lành trong lòng mình .Trạch Uy hôn nhẹ lên trán cô rồi đợi cô thức giấc , An Lạc mơ màng mở mắt liền bị anh bề vào nhà vệ sinh giút cô đánh răng rửa mặt dùng khắn ấm lau qua người thay một chiếc váy rộng . Cuối cúng thơm nhẹ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/1957532/chuong-44.html