Sau mấy ngày nằm giường Trạch Uy bế cô ra ngoài vườn chơi đến tối lại mang cô về phòng ngủ . Khi cô đã say giấc anh lại trở về thư phòng nhưng lần này lại không làm việc lấy trai rượu trong tủ một hơi hết nửa trai rồi nhìn ra phía cửa sổ mịt mù tiếp tục uống từng chai từng chai một dù cho dạ dày bị dày vò khó chịu bản thân cũng không biết nổi bao nhiêu chai rượu lăn lóc trên sàn nhà . Vì sao ư vì hôm nay ngày anh mất đi thế giời ngày này hàng năm anh đều uống cho say đều tự hành hạ bản thân mình vì anh không quên được cái chết năm đó của đừa bé không tha thứ được cho bản thân mình . Trạch Uy ngục trên đất không biết bao lâu nghe tiếng sấm chớp bị đánh thức lảo đảo đi về phía phòng ngủ . An Lạc co
mình lại ngồi góc giường , anh bước đến bên giường cúi xuống ôm lấy cô vào lòng An Lạc bám lấy áo anh
" Đừng sợ không sao nữa rồi , có anh ở đây rồi "
Trạch Uy kéo chặt lấy cô vào lòng
Trong cơn say anh cúi xuống nhìn đôi mắt cô long lanh đôi môi run lên vì sợ vậy mà trước mặt anh trở lên xinh đẹp lạ thường vừa nhìn đã muốn ngậm lấy . Vừa ngậm lấy vị ngọt trong khoan miệng loan toả vòng tay xiết chặt lấy eo cô . An Lạc vô thức nắm lấy áo anh. Ngoài trời mưa như trút nước tiềng mưa ào ào
Sáng hôm sau , trời vẫn mưa cơn mưa nặng hạt tí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/1957530/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.