" Xin lỗi , xin lỗi anh Mạc Đông "Hạ Lan che miệng tiếng khóc cô nghẹn lại
" Ngốc à , lỗi không phải của em "Anh ôm chặt lấy cô vào lòng trái tim anh đau nhói
Có lẽ đây là lần thứ n cô nói câu này với anh,cô xin lỗi vì khi tới bên anh thân xác và tâm hôn đã bị người đàn ông khác vấy bận nhưng nếu như cô biết sự thật nhất định sẽ hận không thể ngàn đao chén anh thành nghìn mảnh .
Bình minh đến rất nhanh mặt trời nó dạng trên đám mây trắng bông bềnh . An Lạc bật dậy bên cạnh đã trống từ lâu , cô vội vàng chạy ra mở cửa bên ngoài bãi cát trắng sóng biển tung một trắng xoá nước biển xanh biếc một màu cảnh đẹp thế này nhưng vẫn thiếu .
" Đang tìm gì vậy " Trạch Uy ghé sát tai cô
An Lạc quay lại ôm lấy anh nước mắt cứ thế trào ra
" Sao lại khóc "Trạch Uy ôm lấy eo cô kéo cô về giường ngồi lên đùi mình
" Không có" An Lạc lắc đầu
" Trẻ con không được nói dối xấu lắm "Trạch Uy đặt cằm lên đỉnh đầu cô
"Trạch Uy , hứa em sau này đừng biến mất như thế nữa " An Lạc nắm lấy áo anh co mình lại trong người anh , ba tháng nay cô bị vỗ béo đã tròn vo ôm cũng đã đày tay hơn
" Tôi chỉ đi làm bữa sáng cho em thôi " Trạch Uy thở dài con mèo mập trong lòng ngang bướng lắc đầu không đồng tình " Được rồi, tôi hứa mỗi sáng sẽ đợi em thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/150615/chuong-14.html