" Không phải anh đã cai thuốc rồi sao" Mạc Đông từ phía xa đi tới ngồi cạnh anh
" Sao cậu lại ra đây "
" Vợ em nhốt em bên ngoài rồi tính qua phòng anh cho đi nhờ vào nhà " Mạc Đông nửa đùa nửa thật cười nói
" Anh tính bao giờ nói cho chị dâu biết "
Trạch Uy trầm ngâm lắc đầu " không mở miệng được "
" Anh không thể dấu cả đời được chị ấy có quyền được biết " Mạc Đông lấy một điếu thuốc
Trạch Uy nhìn ra biển mịt mù và đen tối , họ đã quen rồi không có tương lai không có ngày mai hôm nay sống là ơn trời cho nhưng An Lạc thì khác cô là người bình thường có cuộc sống bình thường lấy chồng sinh con đẻ cái là một phần cuộc sống cô lên có .
" Mạc Đông , chúng ta quen nhau bao năm rồi "
" Cũng 8 năm rồi , lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là lúc tôi 18 còn cậu mới 17 , hôm đó chúng ta còn đánh nhau một trận rất lớn . Tôi đã từng nghĩ không bao giờ đội trời chung với cậu " Mạc Đông quay sang anh cười , khoảng thời gian đó thật khó quên
" Lâu vậy rồi sao , lúc gặp anh tôi đã không còn cảm giác sợ nữa "
" Lúc đó cậu đúng là một con sói hoang bất trị "
"Nhưng giờ tôi lại thấy sợ " Trạch Uy trầm ngâm một lúc mới nói tiếp " Tôi không mở miệng nói ra được"
Mạc Đông nhìn Trạch Uy rõ rằng là người anh quen biết 8 năm nhưng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/150614/chuong-13.html