" Bà à " An Lạc nghẹn ngào gọi .
Trạch Uy cùng một đám bác sĩ từ ngoài bước vào , vừa thấy anh khuôn mặt bà trở lên bình thản vô cùng
" Tiểu Uy ta giao con bé lại cho con , sau này nhờ cả vào con " bà nở nụ cười hiền từ nhìn anh
Trạch Uy bước đến bên cô đặt tay lên vai cô anh không nói câu gì chỉ gật đầu nhẹ một cái . Cứ thế bà từ từ nhắm mắt lại nhẹ nhàng ra đi câu nói cuối cùng vẫn không thể mở miệng [ An Lạc , xin lỗi con , xin con tha thứ cho sự ích kỷ của bà ]
" Bà ơi , bà đừng bỏ con ,bà đừng bỏ con mà con chỉ có bà thôi bà đừng bỏ con đừng bỏ con mà " Giọng cô nghẹn nước trào ra trái tim cô như bị ai đó bóp nát thành từ mảnh , cô ôm lấy cơ thể còn ấm của bà những tất cả máy móc đã báo không còn sự sống .
Trạch Uy nhìn cô giống như nhìn bản thân mình trước đây gào hét trong tuyệt vọng , mẹ anh nằm trên tấm thảm cũ đã mốc xung quanh bà là ngọn lửa cháy rực anh bị bọn du côn bế đi lúc đó bà vẫn nhìn anh và mỉm cười ánh mắt đầy yêu thương ,anh không thể quên được tự vô vọng đó tiếng hét bản thân vang vọng trong đầu
[Mẹ , mẹ ơi , mẹ cứu con mẹ ơi đừng bỏ con ]
" Chúng tôi thành thật xin lỗi , bệnh bà ấy đã đến giai đoạn cuối cúng chúng tôi không thể làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/150609/chuong-8.html