" Phu nhân,chị làm em lo quá " Hạ Lan thấy nụ cười cô liền oà khóc
" Tôi còn chưa chết mà " An Lạc lau nước mắt cho Hạ Lan , chưa từng có ai khóc vì cô
" Phu Nhân , không được nói linh tinh.Em đi gọi bác sĩ " Hạ Lan đứng dậy thấy bác sĩ đi vào
Hạ Lan quay sang nhìn cái người ngồi ở kia vẫn đang phì phò điếu thuốc cắm mặt vào máy tính.
" Bệnh nhân đã ổn , nghỉ ngơi một thời gian sẽ không sao nữa " Bác sĩ sau khi kiểm trả cười nói với Hạ Lan.
" Cám ơn bác sĩ " Hạ Lan tiễn bác sĩ ra khỏi phòng liền quay về giường cô
" Phu nhân chị muốn ăn gì không ?"
Cả người An Lạc đau nhức,miệng đắng ngắt chả muốn ăn uống gì lắc đầu
" Vậy em lấy sữa cho Phu Nhân uống nha " Hạ Lan cúi xuống lấy sữa trong tủ lạnh
An Lạc lắc đầu cô thực sự không muốn ăn uống gì cả . Trạch Uy tắt điếu thuốc trong tay gấp máy tính đứng dậy bước đi
" Ông chủ , ông đi đâu thế " Hạ Lan thấy hành động vô tình của anh khó chịu , có ai đối xử với người vừa cứu mình như vậy không chứ
" Có việc " Trạch Uy không thèm nhìn hai người chỉ bước thẳng ra ngoài
Bảy ngày tiếp theo chỉ có Hạ Lan ở cùng cô anh không hề tời nữa .
Vụ tai nạn sảy ra chiếc điện thoại cô đã bay hơi từ lúc đó , cô không thể liên lạc bác sĩ của bà vô cùng lo lắng.Lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/150608/chuong-7.html