An Lạc nhận ra bản thân quá vội vàng mà quên điện thoại ở phòng thờ khi cô quay lại để lầy
" Anh , em luôn yêu anh mà " Hạ Lan giật mình nhìn thấy An Lạc mở cửa ra
" Phu nhân " Hạ Lan liền buôn tay ra
Trạch Uy nhìn về phía cửa không chút biểu tình gì
" Xin lỗi làm phiền rồi " cô liền đóng cửa lại
" Phu nhân , không phải như cô nghĩ đâu tôi và ông chủ không có chuyện đó " Hạ Lan đuổi theo cô nắm lấy tay cô
" Hạ Lan tôi không có ghĩ gì mà thật đó , tôi hơi đói xuống ăn sáng trước " An Lạc mỉm cười thực lòng cô không có nghĩ cái gì cả
Hạ Lan ngó nghiên một hồi kéo cô vào phòng ngủ lớn đóng cửa khoá trái
" Hạ Lan cô làm gì vậy "
" Phu nhân , à không phải ................ chị dâu " Hạ Lan gọi cô tiếng kéo cô vào giường ngồi
" Thật ra em và ông chủ là hai anh em , em là họ hàng xa của dì Nguyệt Lệ , cha mẹ em mất sớm dì đã nhân nuôi em " Hạ Lan thấy sự ngỡ ngàn cô thở thào
" Chị đừng giận anh em "Hạ Lan nắm lấy tay cô thỉnh cầu
An Lạc trở lên trầm tư , cô cảm thấy mơ hồ với những thứ đang sảy ra
" Em được dì nhận nuôi khi còn rất nhỏ , em còn nhớ khi đó em mới về Hạ gia được gần 1 năm thì Hạ gia có biến , ông ngoại đột ngột qua đời , Dì Nguyệt Lệ ly hôn chồng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-den-luc-anh-o-dinh-cao/150606/chuong-5.html