"Thiên Lam, em ngủ chưa?"-Hàn Thế Vinh nhích người lại gần chỗ Thiên Lam đang nằm thỏ thẻ sau lưng cô, ngón tay chọt chọt lên bả vai cô lay gọi, cơ thể trước mặt vẫn nằm yên không có phản ứng nào đáp lại lời gọi của anh. Hàn Thế Vinh không bỏ cuộc tiếp tục tự đọc thoại.
"Em ngủ cũng được, chưa ngủ thì cũng không sao. Tôi kể chuyện cho em nghe nha, ban đêm kể chuyện kinh dị có vẻ hợp nhất."-Hàn Thế Vinh đảo mắt một vòng kiếm trò hay chọc Thiên Lam, bây giờ vẫn chưa quá khuya, vừa hay anh lại không ngủ được, phá cô một chút chắc cũng không sao.
"Tại một ngôi nhà nhỏ trong khu rừng hoang vu, bốn bề không một bóng người. Vào mỗi buổi tối, khi màn đêm buông xuống, những tiếng kêu của mãnh thú xung quanh vọng đến làm cho ngôi nhà càng thêm ghê sợ..."
Hàn Thế Vinh vừa kể, mắt nhìn chăm chăm vào dáng người đang dần co ro thu người lại, anh được trớn càng kể càng hăng say, cố tình nhấn giọng để câu chuyện thêm phần rùng rợn: "Một ngày nọ, có một đôi nam nữ dã ngoại chẳng may bị lạc trong rừng, may mắn nhìn thấy ngôi nhà nên đã vội vã chạy vào xin tá túc qua đêm. Nào ngờ vừa đặt chân tới trước nhà, cánh cửa đột nhiên mở ập ra. Đôi nam nữa thót tim nắm chặt tay nhau suýt thét lên vì kinh sợ, nhưng nghĩ đến chuyện phải qua đêm bên ngoài không biết thú dữ đang rình rập khắp nơi, có ngôi nhà để ở vẫn tốt hơn. Họ lấy can đảm rụt rè bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-buoc-vao-the-gioi-cua-anh/1982517/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.