Kiều Tiểu Ân tưởng chừng như mình đã nín thở dõi mắt theo phản ứng của người nằm phía trên, nếu như anh nói muốn ở lại cô sẽ đồng ý ư?
BỐC
Búng nhẹ lên trán Kiều Tiểu Ân, Tề Tuấn chống tay ngồi thẳng lên tách khỏi tư thế thân mật giữa hai người, anh mỉm cười nhìn vẻ ngơ ngác của cô vẫn đang nằm hóa đá bên dưới.
“Tốt nhất là anh nên trở về thôi.”-Tề Tuấn định đỡ Tiểu Ân ngồi dậy nhưng anh nghĩ không nên chạm vào người cô lúc này, anh không chắc bản thân có khả năng kiềm chế tốt đến đâu ở trước người mình yêu nữa.
“Em nghỉ sớm đi, mai còn phải đi làm.”
Kiều Tiểu Ân từ ngỡ ngàng đã thở phào khẽ một cái, tình huống vừa rồi đúng là không biết nói sao nữa, mặt cô nóng hết cả đây nè.
“Vâng, anh về cẩn thận!”
Tề Tuấn bước ra đến cửa xoay gót chân quay lại nhìn Kiều Tiểu Ân, nở nụ cười ngọt ngào nói lời cuối cùng: “Mai anh sẽ đón em đi làm.”
Tề Tuấn mở cửa bước vào nhà liền chạm mặt người phụ nữ bên trong đang chú tâm nhìn mình không rời, anh cởi áo khoác ra đi đến bàn rót ly nước: “Mẹ vẫn chưa ngủ à?”
Tề phu nhân tắt TV đang xem dở, bà đi tới cạnh người con trai cao hơn mình cả một cái đầu, con của bà đã lớn và trưởng thành rất nhiều, cao đến như thế: “Mẹ tưởng con sẽ không về chứ.”
Anh giả vờ nhìn mẹ với ánh mắt bất ngờ: “Mẹ nôn có con dâu như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-em-da-buoc-vao-the-gioi-cua-anh/1982463/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.