Biên tập: Bún Chả.
Chỉnh sửa: Lychee.
Lời này vừa nói ra, người Angusgail phía sau cứng lại, Tạ Tử Thanh cũng có chút hối hận.
Anh có phải là… Nặng lời quá rồi không?
Trong phòng yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người. Tạ Tử Thanh đang muốn mở miệng nói cái gì đó phá giải bầu không khí, lại nghe được:
“Bố.”
Angusgail nhẹ giọng mở miệng.
“Đây là chính người mở miệng thừa nhận.”
Tạ Tử Thanh: … Tôi sống từng tuổi này chưa gặp thằng nào vô liêm sỉ như thằng này ?
“Bố, bố dùng sữa tắm gì thế, thơm quá.”
“Bố, bụng bố mềm thật nha.”
“Bố ơi…”
Tạ Tử Thanh thẹn quá hoá giận, bóp miệng y lại: “Angusgail!”
Angusgail hôn nhẹ tay hắn: “Hả?”
Ngón tay Tạ Tử Thanh giật giật, tiếp tục bóp cũng không được, àm rút về cũng không xong, chỉ có thể vờ như không thấy cái hành động kia của y, nói tiếp: “Cậu không thấy cậu quá đáng à? Năm đó sao lại mất tích hả? Bây giờ về rồi sao không đến tìm tớ luôn? Cậu đến tột cùng có biết hay không….”
Angusgail hôn môi anh, đánh gãy lời nói còn dang dở của anh. Hơn 7300 ngày này, bất kể phải đối mặt với bao tình cảnh hiểm nguy, trải nghiệm đau khổ còn khủng khiếp hơn nữa, y vẫn chưa từng biết sợ sệt là gì. Thứ duy nhất khiến y sợ đó chính là, Tạ Tử Thanh sẽ quên mất y.
Quên đi y rồi, cùng những người khác thân mật, vượt qua một đời. Mà y chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-ban-cung-phong-tha-chet/3185307/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.