Rất nhanh năm lớp 10 đã kết thúc. Triệu Chinh và Bùi An đã thành đôi. Hai người họ cùng thi và đỗ đại học N. Tôi thì chuẩn bị sang lớp 11. Lúc anh giới thiệu cô ấy với tôi, chúng tôi cũng có thể nói là bạn tốt. Thật tâm, tôi mong họ hạnh phúc. Tôi vẫn thích anh ấy, nhưng nó không còn gọi là thích một cách nhiệt tình nữa. Vẫn thích, một cách giấu trong bình yên và im lặng.
Năm lớp 10, tôi quen một cô bạn cùng bàn. Cô ấy khá là trầm tĩnh. Người cũng như tên, Tĩnh Nhiên. Nhưng đừng thấy bề ngoài cô ấy trầm tĩnh mà lầm. Cô ấy cực kỳ nhiều chuyện và điên cuồng. Tôi kể cho cô ấy nghe. Tĩnh Nhiên nói tôi nhìn thì có nhiều kinh nghiệm, nhưng mà còn ngu ngơ hơn cả cô ấy. Chưa thấy ai ngu như tôi. Có ai đời lại đi giúp người mình thích thành đôi với người khác. Tôi thấy tôi cũng ngu thật. Nhưng mà muốn người mình thích hạnh phúc cũng sai sao?
Tôi vẫn còn nhớ lời nói ngày hôm ấy.
“Muốn khóc thì khóc đi. Cười làm gì để hành hạ bản thân?”
Tôi biết mình che giấu rất tốt. Tại sao có người vẫn nhận ra? Rồi lại nói như người đó biết toàn bộ câu chuyện.
Nhiều lúc tôi cảm thấy có một người bạn thật tốt. Trong khi bạn đang mịt mù, thì vẫn còn người chọc bạn cười, quan tâm bạn. Tôi không có nhiều bạn. Lần đầu tiên tôi có một người bạn quan tâm tôi như Tĩnh Nhiên. Hôm nay cô ấy hẹn tôi đi dạo phố. Đúng 9h sáng chuông cửa reo.
“Lẹ lên! Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-vi-da-khong-yeu-em/107175/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.