Cô từng thích một người rất nhiều. Thích rất nhiều nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đó là tình yêu. Đơn giản là vì cô nhận định yêu là khi có tới hai người yêu nhau. Còn một người thì không bao giờ vượt qua thích vì người kia chưa bao giờ đáp trả. Phải, là cô yêu đơn phương anh ấy. Cô thích đến nỗi cam tâm tình nguyện thích anh trong yên lặng còn hơn làm kẻ thứ ba. Khi thích một người nhiều đến mức quên luôn bản thân mình. Luôn luôn tìm cách để mình xứng với anh. Vậy cái mà cô nhận được là gì? Anh trong tay với người con gái khác. Anh kể chuyện tình của họ cho cô nghe. Anh tâm sự với cô như một người bạn thân nhưng qua cái gọi là thế giới ảo. Anh nói với cô ở ngoài đời, cô là bạn bè tốt của anh.
Những lúc đó cô có thể làm gì? Cười, cười một cách rực rỡ nhất. Cười để che giấu đi sự đau thương, cười để cười chính bản thân mình vì đã yêu lầm người, sai thời điểm. Nhưng cô vẫn phải cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp cô hoàn thiện bản thân mình. Cảm ơn anh đã giúp cô tìm được niềm đam mê. Cảm ơn anh đã giúp cô trưởng thành. Cảm ơn anh đã giúp cô có được ngày hôm nay. Trên hết, cảm ơn anh vì đã không yêu cô.