Nếu nhưkhông tính đến những chuyện xui xẻo, lần du xuân này đúng là một trải nghiệmthú vị.
Trênđường về trường, Lâm Tiểu Niên hơi mệt, đôi mắt nhắm hờ, ngủ gật trên chiếc ghếcứng của tàu hỏa. Trong giấc mơ cô nhìn thấy vườn đào trước và sau nông trại,và thấy những chú mèo con, những chú gà con đáng yêu trong vườn… Trong giấc mơ,cô bỗng nhiên bật cười.
Vu HữuDư, Tô Bắc Hải và Thẩm Tam Nguyệt đều ngồi đối diện cô, nhìn cô cười. Thẩm TamNguyệt thấy Vu Hữu Dư đang nhìn Lâm Tiểu Niên, hình như phát hiện ra điều gìmới mẻ, nét mặt lộ rõ sự vui mừng.
Lúcxuống xe, Vu Hữu Dư rất ga lăng xách túi giúp Lâm Tiểu Niên.
Nhìnthấy nụ cười đầy nho nhã và mê hoặc của anh, trong lòng Lâm Tiểu Niên thấy bấtan, khẽ hỏi: “Vu… Vu sư huynh này, anh không tính bắt em đền chiếc áo sơ mi đóchứ?”.
Vu HữuDư vỗ vỗ trán: “Ai dô, trí nhớ của em sao tốt như vậy nhỉ? May quá em đã nhắcanh. Áo sơ mi, đúng rồi, áo sơ mi của anh!”.
LâmTiểu Niên há hốc miệng, muốn khóc nhưng không khóc được: “Lúc đó, là do anh tựnguyện xé đó chứ…”.
“Nhưvậy sao? Anh không nhớ.” Vu Hữu Dư nhún vai.
Về đếntrường, mọi người bàn tán mãi về chuyến đi du xuân, sau đó một thời gian chủ đềđó mới lắng xuống.
Cuộcsống hàng ngày luôn lặp lại, tiếp diễn một cách đơn điệu, hàng ngày Lâm TiểuNiên vẫn bận rộn học tập. Chỉ có một sự khác biệt, đó là lúc cô gặp Vu Hữu Dư ởphòng tự học, hai người đã có thể hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187277/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.