Khi bữatiệc từ thiện kết thúc, Lâm Tiểu Niên vẫn ở bên cạnh Kiều Hoài Ninh.
Cô ngồitrên chiếc ghế dài nói chuyện cùng anh, nói mãi nói mãi rồi ngủ quên lúc nàokhông hay.
KiềuHoài Ninh lặng lẽ ngắm nhìn cô. Trên khóe mắt cô vẫn còn đọng lại giọt nước mắttrong suốt. Trông cô giống như một cô bé ấm ức vì không được ăn kẹo. Khuôn mặtcô lúc ấy trông vừa ngây thơ vừa phức tạp, như một đóa phù dung đang hé nụ,lung linh trước dòng nước.
Môi anhlành lạnh, áp vào mặt cô, giống như tình cảm anh dành cho cô, vừa thân thiếtgần gũi, lại vừa có vẻ gì đó xa cách.
LâmTiểu Niên ngủ chưa say. Cô chỉ hơi mệt, tạm chợp mắt một chút. Cô thở nhẹ, thìthầm: “Anh Hoài Ninh…”, sau đó mở to đôi mắt đen láy nhìn anh chăm chú.
Nét mặtcủa Hoài Ninh ngây ra, một lúc sau mới thả lỏng trở lại. Anh nở nụ cười trìumến nói: “Đã lớn thế này rồi mà bạ đâu ngủ đấy, em không sợ gặp phải người xấuhả?”.
“Anh làngười xấu à?”
KiềuHoài Ninh vờ nghiêm mặt nói: “Anh đương nhiên không phải người xấu rồi.”
Lâm TiểuNiên đưa tay sờ lên chỗ má bị đôi môi Kiều Hoài Ninh chạm lên, cố chấp lắc đầu:“Anh là người xấu!”. Dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của cô giống hệt trước đây,khi cô mặc sức làm nũng anh.
KiềuHoài Ninh sợ không chế được sự xao động, vội hỏi: “Bữa tiệc tối nay kết thúcrồi, em về trường bằng cách nào?”.
Nhìnanh lúc này, Lâm Tiểu Niên chợt nghĩ đến Vu Hữu Dư. Khi Vu công tử không muốnđưa cô về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187230/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.