Lâm Tiểu Niên vốn cho rằng mình có thểchịu đựng những mất mát này, cô vốn cho rằng không có Vu Hữu Dư sẽ dễ sống hơnkhi không có Kiều Hoài Ninh.
Nhưng cô đã sai, lúc bóng Vu Hữu Dư biếnmất khỏi tầm mắt cô, cô nhận ra rằng trong tim cô chỉ còn lại ba chữ: “Em yêuanh!”.
Anh nói, anh mệt rồi, anh cần phải nghỉngơi. Cho nên, cô cần phải cho anh thời gian, cũng là cho mình thêm thời gian.
Nửa kỳhọc nghiên cứu sinh đầu tiên vừa kết thúc, tình hình sức khỏe của Kiều HoàiNinh có thể coi là ổn định. Vợ chồng nhà họ Kiều làm thủ tục nghỉ hưu xong liềnchuyển ngay đến Bắc Kinh để tiện chăm sóc cậu con trai.
KiềuHoài Ninh vốn không muốn để bố mẹ đến đây. Hai người họ đến đây rồi, mà anh vẫngiấu không nói về tình hình bệnh tật của mình. Ông Kiều cuối cùng cũng khôngchịu nổi nữa: “Con còn muốn giấu bố mẹ bao lâu nữa?”.
Câu nóiđó của bố đã khiến cho Kiều Hoài Ninh, một người giả vờ rất tốt, đột nhiên thấymất phương hướng, hoang mang.
“Conkhông muốn bố mẹ lo lắng, con rất khỏe mà.” Anh nói với ông Kiều như thế.
ÔngKiều vỗ vai Kiều Hoài Ninh: “Con luôn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
HộiDương Quang ngày càng phát triển mạnh, quy mô ngày càng lớn, có rất nhiều ngườicó học thức gia nhập hội, gánh vác giúp Kiều Hoài Ninh khá nhiều công việc,khiến anh thoải mái hơn. Giờ nghỉ sau khi tan học, anh có thể đi tản bộ trongsân vận động, nhưng không chơi lại bóng rổ lần nào.
LâmTiểu Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187228/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.