Khôngcần đợi Lâm Tiểu Niên đi thăm anh, Vu Hữu Dư đã tự xuất hiện.
Hôm đó,Lâm Tiểu Niên vừa học xong môn thể dục, ôm quả bóng rổ lại trả tổ thể dục, vừahay gặp Nguyễn Tình Không, cô gọi to: “Nguyễn sư tỷ!”.
TiếtBăng đột nhiên từ phía sau Nguyễn Tình Không thò đầu ra, cười với Lâm TiểuNiên: “Không quen vị sư huynh này sao?”.
LâmTiểu Niên vội vàng bước lên trước: “Quen, sao có thể không quen được chứ?”.
TiếtBăng cầm quả bóng trên tay Lâm Tiểu Niên trả lại cho sư đệ ở tổ thể dục, sau đóchỉ vào người đứng sau họ không xa và nói: “Người này, em cũng càng quen nhỉ?”.
LâmTiểu Niên ngạc nhiên nhìn theo “người này” trong câu nói của Tiết Băng, do đónhìn thấy khuôn mặt “đầy màu sắc” của Vu Hữu Dư, trong lòng thầm nói người nàybiến thành tro bụi cũng quen.
Lần đầutiên Lâm Tiểu Niên nhìn thấy Vu Hữu Dư với bộ dạng như thế; liền chu miệng lênnói: “Mặt sưng lên thế này mà vẫn còn vênh vang ra ngoài.”
Vu HữuDư giương hàng lông mày thách thức: “Luật nào quy định mặt sưng không được rangoài?”.
LâmTiểu Niên nhìn sang Nguyễn Tình Không và Tiết Băng hỏi: “Hôm nay là ngày gìvậy? Sao mọi người tự tập hết ở trường Chiết Giang vậy?”.
“Khôngphải là ngày gì cả. Hữu Dư nói muốn ăn thịt heo chua ngọt của Xuyên Lạc Viên.”Tiết Băng nói xong, nháy mắt đầy ẩn ý với Vu Hữu Dư.
Vu HữuDư đút tay vào túi quần bò sau mông, giọng buồn buồn nói: “Rõ ràng là cậu muốnđến đây ăn.”
Nhìnhai người con trai đùn đẩy lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187217/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.