Anhnói: “Chỗ này đau, chỉ chỗ này thôi.”
Tráitim Lâm Tiểu Niên giống như bóp nghẹt, cô nói: “Hữu Dư, tại sao chúng ta lại điđến nơi này? Đến một con đường cụt thế này.”
Vu Hữu Dưdường như nhận ra điều gì đó, nắm chặt tay cô: “Ai nói đã hết đường đi? Có lẽlà trong cái may lại gặp cái may hơn thì sao?”.
LâmTiểu Niên cười, lưu luyến hơi ấm từ bàn tay anh, không dám cử động.
Tiếngchuông điện thoại của Vu Hữu Dư đã phá vỡ bầu không khí ấy, anh nôn nóng ngheđiện thoại, vừa muốn hét lên, nhưng nghe thấy đầu dây bên kia một giọng nữ rấtnhẹ nhàng, dịu dàng.
“HữuDư, không phải anh đã đồng ý đến sân bay đón em sao? Ở nước ngoài mấy năm nay,người em nhớ nhất chính là anh đó. Anh quên không đón em sao, quá đáng!”
Vu HữuDư vỗ trán nói: “Anh thực sự đã quên mất, giờ đi sân bay đón em nha.”
Đầu dâybên kia cười lớn: “Em đã về tới nhà rồi, anh đổi thành mời em ăn cơm đi. Chọnngày không bằng ngay hôm nay vậy, Hữu Dư, tối nay em sẽ đến ký túc xá tìm anh.”
Trênđường trở về ký túc xá, Lâm Tiểu Niên gặp một sư muội trong hội sinh viện, côấy nói: “Gần đây Hội Chữ thập đỏ trường Chiết Giang và hội sinh viên trường BắcKinh đề ra hoạt động quyên góp tủy sống, chị có đăng ký tham gia không?”.
Cô gậtđầu, nói như đinh đóng cột: “Có chứ! Biết đâu…”. Cô hy vọng cơ hội một phần mộtnghìn ấy có thể xuất hiện, sau đó sẽ lập nên kỳ tích.
Hôm tổchức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187215/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.