“Simđiện thoại của em đâu?” Lâm Tiểu Niên đứng dưới ký túc xá, khua khua điệnthoại, hét lên với Vu Hữu Dư.
Vu HữuDư hiển nhiên vừa mới tắm giặt xong, trên tóc, nước vẫn còn nhỏ từng giọt, từnggiọt, toàn thân tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu. Anh uể oải dựa vào hành langdưới cổng ký túc xá: “Ờ, sim của em, anh lấy ra ngoài làm mất rồi.”
“Anh?!”Lâm Tiểu Niên hận rằng không thể đập chiếc điện thoại vào mặt anh, một chiếcsim điện thoại ảnh hưởng gì đến anh ta, tại sao anh ta lấy ra ngoài làm mất nóchứ.
“Bồithường cho em!” Cô cảm thấy phải bắt anh bồi thường thiệt hại của mình.
“Được.”Anh nói không một chút do dự. Cô vốn cho rằng anh sẽ từ chối, nhưng ngược lạianh rất vui vẻ đồng ý.
“Anh cóbệnh!” Cô nghĩ không ra, sao con người này lại vô vị nhạt nhẽo đến thế.
Vu HữuDư hờ hững đứng dựa vào hành lang, ôm ngực, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đangđỏ ửng của cô, thở phào một hơi nói: “Hình như, anh cũng sắp ốm rồi.”
“Khôngphải sắp ốm, mà bệnh nặng lắm rồi đó!” Lâm Tiểu Niên tức giận nói.
Buổichiều ngày thứ Hai, Lâm Tiểu Niên không đi học, vốn muốn đi cửa hàng gần trườngmua một chiếc sim điện thoại, nhưng Tô Bắc Hải lại đến tìm cô đến hội sinh viênlàm bảng thông báo.
“Cóchuyện gì vậy?” Lâm Tiểu Niên nhìn thấy nét mặt Tô Bắc Hải vừa vui vẻ vừa cảmđộng, có chút kì lạ.
Tô BắcHải cười thần bí: “Em đoán thử xem?”
LâmTiểu Niên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lắc đầu ngạc nhiên: “Trời sinh ra con gái thậtđần độn.”
Tô BắcHải đành tuyên bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/28423/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.