Trongkhoảng thời gian Lâm Tiểu Niên ốm, Kiều Hoài Ninh đương nhiên cũng không rãnhrỗi chút nào. Anh đã hỏi tất cả những người bạn đang học trong viện Y Khoa củamình rằng: “Tại sao chỉ ngấm lạnh thôi, mà lại sốt cao triền miên như vậy?”.
Hầu nhưtất cả mọi người đều nói: “Hệ thống miễn dịch của cơ thể tự nó phát huy côngnăng phòng dịch, không sao đâu!” Lúc đó Kiều Hoài Ninh mới yên tâm.
Trongkhoảng thời gian đó, anh cũng đến thăm Lâm Tiểu Niên, nhưng không vào phòng,chỉ đứng dưới ký túc xá nữ, đưa cho Thẩm Tam Nguyệt một túi hoa quả to mà bìnhthường Lâm Tiểu Niên rất thích ăn.
ThẩmTam Nguyệt nói: “Bây giờ Tiểu Niên không ăn gì cả, những thứ này đều thuộc vềchúng em rồi.”
“Vậythì hãy thay anh chăm sóc tốt cho cô ấy.” Vì anh lo lắng, nên dáng vẻ về ngoàirất lập cập và lo lắng, đến ngữ điệu cũng đầy vẻ lo lắng, vội vàng.
“Yêntâm đi, không mời chúng em ăn, chúng em cũng sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
LúcKiều Hoài Ninh lặng lẽ rời đi, Thẩm Tam Nguyệt vẫn tự hỏi, Kiều Hoài Ninh rốtcuộc có thích Lâm Tiểu Niên hay không.
Khôngcòn sốt nữa, nằm trên giường nửa ngày, dường như sức sống trong người Lâm TiểuNiên đã bắt đầu vực dậy. Cô đến phòng tự học chọn một chỗ từ sớm.
NhưngVu Hữu Dư vẫn đến sớm hơn cô, ngồi ở hàng sau cùng trong phòng tự học gọi cô:“Ây, con rùa chậm chạp, lại đây!”
LâmTiểu Niên có chút phòng bị, nghĩ một lúc, hay là chọn một chỗ cách anh xa mộtchút.
Vu HữuDư nhìn cô, cười nói: “Vừa rồi anh cũng ngồi chỗ đó, nhưng phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/28422/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.