Lần đầutiên, Vu Hữu Dư gặp Lâm Tiểu Niên tại phòng tự học của trường. Phòng tự học đãchật kín người, chỉ có chỗ bên cạnh Lâm Tiểu Niên còn trống. Khi đó, cô đangngây người, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dường như đang chìm đắm trong mộtthế giới khác.
Vu HữuDư hắng giọng, như muốn thu hút sự chú ý củaLâm Tiểu Niên nhưng cô lại không hề động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Vu HữuDư dùng đến đòn cuối cùng, nhích gần lại trước mặt Lâm Tiểu Niên, nở một nụcười đẹp mê hồn. “Này, chào em!”, anh hạ thấp giọng chào Lâm Tiểu Niên. Cô vẫnkhông nhúc nhích.
Vu HữuDư chưa bao giờ chịu sự xem thường như thế, tâm trạng đang vui vẻ chợt chùngxuống. Anh ném bịch cặp sách xuống, ngồi xuống cạnh Lâm Tiểu Niên.
Tự dưngbên cạnh xuất hiện một người lạ, Lâm Tiểu Niên lúc này như sực trở lại hiệnthực. Cô định thần, nói nhỏ với Vu Hữu Dư: “Chỗ đó đã có người ngồi rồi!”.
Vu HữuDư nhìn trước ngó sau, nhún vai: “Là em hoa mắt hay tôi hoa mắt vậy? Rõ ràngkhông hề có người mà!”.
LâmTiểu Niên khẽ chau mày, cố nở ra một nụ cười ôn hòa, chỉ vào cuốn sách vốn đãđặt trước ở chỗ ngồi kia nói: “Có người đã nhận chỗ rồi.”
NhưngVu Hữu Dư nghe xong càng ngồi thẳng lưng hơn, đủng đỉnh lấy từ cặp sách ra cuốn“Đại số tuyến tính”, bắt đầu làm bài tập, vừa viết vừa lẩm bẩm: “Nhà trường quyđịnh không được phép chiếm chỗ bừa bãi!”.
LâmTiểu Niên bình thường đã quen một mình chiếm trọn hai ghế. Bởi vì cô từng ước,sau khi đến học ở trường đại học tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/28410/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.