Lâm Tiểu Niên buồn bã nghĩ, thì ra anhHoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi, người hết lần này đến lần khácgiúp cô giải những đề Số học phức tạp, người mà cô có thể thoải mái làm nũng,người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từng nói sẽ cùng cô đi qua mùađông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi. Kiều Hoài Ninh bây giờ đã khôngcòn là anh Hoài Ninh của riêng mình cô nữa rồi…
LâmTiểu Niên ngồi trong phòng tự học, lấy bút chì viết đầy một trang giấy cái tên“Kiều Hoài Ninh”.
Cô khẽchau mày, chống cằm, ngây người ra trước trang giấy đã viết đầy cái tên ấy. Cônghĩ mãi không thông, tại sao Kiều Hoài Ninh không giống anh trai Hoài Ninhngày xưa của cô? Lẽ nào giống như một số người đã nói, khi thanh mai trúc mãdần lớn lên thì thế giới giữa hai người cũng ngày càng xa cách, không có cáchnào quay lại như xưa được nữa?
Mỗi khinghĩ tới Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên đều thích thú nở một nụ cười, nhớ giọngnói ấm áp của anh.
“NiênNiên… Niên Niên…”
Cô bắtchước dáng điệu của Kiều Hoài Ninh, thì thầm với chính mình. Dường như anhđang đứng trước mặt cô, mỉm cười với cô, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.Nghĩ thế, cô cũng khẽ mỉm cười. Khi Lâm Tiểu Niên cười, hai hàng lông mi dày vàdài phủ lên đôi mắt trong sáng, đen láy, đôi môi hồng hơi cong lên, trên máthấp thoáng hai lúm đồng tiền.
“KiềuHoài Ninh, em đến rồi!” Cuối cùng, cô cũng rất thoải mái nói ra một tràng:“Kiều Hoài Ninh, em đến Bắc Kinh rồi!”.
LâmTiểu Niên một thân một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/28409/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.