Hôm nay chúng tôi sẽ ăn gà chiên, do đầu bếp Văn Khôi làm, nhìn tay nghề cậu ấy tôi thoáng nể phục, cậu dùng dao vô cùng điêu luyện. Nhiều lần tôi tỏ ý muốn giúp đỡ nhưng nhận ngay ánh mắt của một kẻ trên cao nhìn xuống một kẻ thất bại, trái ngược với ánh mắt là giọng nói điềm tĩnh:
"Chỉ cần cậu ngồi im một chỗ, tớ chắc chắn hôm nay sẽ là nửa ngày hạnh phúc nhất của tớ." Hắn cười nhạt.
Thôi được thôi, cậu muốn làm thì làm đi, tôi sẽ ban cho cậu nửa ngày hạnh phúc đấy, tôi kéo chiếc ghế lại rồi ngồi ngược chiều cái ghế, một tay tôi khoanh lại trên chỗ tựa đầu của ghế, rồi dựa đầu xuống cánh tay mà nhìn hắn đang liên tục xào xào nấu nấu. Bỗng một tiếng ting ting reo lên, là điện thoại kêu. Tôi đưa tay vào túi móc điện thoại ra, là một tin nhắn từ anh ấy - Vỹ Khang.
"Hôm nay em có rãnh không."
Tôi suy nghĩ một chút rồi nhắn lại.
"Hôm nay em rãnh, nhưng không thể hẹn hôm nay được đâu ạ."
Một hồi sau tiếng tin nhắn reo lên.
"Vậy đủ để dành thời gian uống nước với anh không?"
Tôi nghĩ vậy cũng được, uống một chút rồi về ăn cơm, đằng nào chúng tôi cũng đang quen nhau, nếu tránh mặt anh ta hoài vậy thì thật là không hay, tôi nhìn tin nhắn rồi ngước lên nhìn Khôi, tôi đang có suy nghĩ vô cùng khó khăn, không biết có nên nói cho cậu ấy biết không nhỉ? Đây cũng chẳng phải một mối quan hệ nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-da-den-ben-doi-em/2531926/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.