"Này cậu gì đó ơi." Giọng nói bên cạnh vang lên.
Tôi vô thức ngước nhìn người đang kêu tôi.
"Sao cậu khóc vậy? Lạc đường hả?"
Hở... tôi đang khóc? Tôi lấy tay sờ lên mặt mình. Hàng nước mắt vô thức chảy xuống, tôi bắt đầu lấy lại ý thức cố chùi đi những giọt nước mắt rồi nói với người kia.
"À... do nãy tớ ở ngoài mưa nên nước mưa rơi xuống."
Một chiếc khăn giơ ra trước mặt tôi, tôi ngại ngùng không đón lấy.
"Hừ... sao vậy, lạc thì nói đi."
"Không, tôi không lạc... tôi đang tìm nhà."
"Thế là lạc rồi còn gì nữa?"
"Tôi tìm nhà để thuê..."
"A... hóa ra là sinh viên đang tìm nhà thuê à."
Tôi không nói gì, hết sức cảnh giác vì tôi nghe nói có rất nhiều kẻ luôn giở trò với sinh viên. Nhưng nhìn lại anh chàng này rất đáng tin, rất trẻ, cao hơn tôi một cái đầu, trông qua rất mạnh mẽ, khiêm tốn.
"Tôi có một căn phòng trọ khá ổn tuy hơi nhỏ nhưng được cái nếu chia tiền ra đỡ nặng nề."
Tôi vẫn giữ thái độ cảnh giác cao độ, nhưng nghe giọng anh ta không vẻ gì đi lừa gạt, chắc chắn mà hơi chút lạnh. Sau khi mưa tạnh anh đưa tôi qua một ngõ nhỏ, chúng tôi đi cùng nhau nhưng người trước người sau, chẳng ai nói gì, anh ta cũng chẳng ngoái đầu nhìn tôi một cái, nhìn từ sau lưng, anh ta có một bờ vai vô cùng vững chắc, phút chốc tim tôi bỗng rung lên.
Chúng tôi đứng trước một căn nhà nhỏ, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-da-den-ben-doi-em/2531924/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.