Từ nhà bà cụ, tôi dọc theo đường trở về căn phòng trọ, trên đường đi đôi lúc tôi lại thấp thoáng thấy hình bóng của Văn Khôi.
"Mưa rồi mau về lẹ lên." Văn Khôi đưa cặp che trên đầu, quay đầu lại hối tôi.
"Chờ... đã... tớ thở cái." Tôi thì đứng khom lưng, chóng tay xuống đầu gối, thở hồng hộc.
"Lề mề, cảm lạnh giờ." Cậu ấy liền nắm lấy cánh tôi kéo tôi đi.
Sau đó hình bóng tôi và cậu cứ thế chạy đi rồi biến mất. Tôi cắn môi dưới, tôi lấy điện thoại ra, mở danh bạ lên, ngắm nhìn cái biệt danh quen thuộc trong điện thoại Ác ma, vô thức bấm gọi, rồi đưa lên nghe, tôi có chút hy vọng nghe thấy giọng cậu ấy, chỉ một câu thôi, làm ơn...
"Thuê bao quý khách vừa gọi số máy..."
Vẫn vậy, từ ngày cậu ấy đi, tôi đã cố gọi cậu ấy, nhắn tin cả chục lần nhưng cậu ấy vẫn không trả lời, cậu ghét tôi đến vậy sao? Cậu ra đi tìm sự giải thoát cho chính mình sao?
Bỗng tiếng điện thoại vang lên, tôi nhìn tên trên màn hình điện thoại, lấy lại bình tĩnh rồi nhấn nút nghe.
"Dạ?"
Tôi đến trường với khuôn mặt như đưa đám, đám Ái Lệ, Gia Khiêm nhìn tôi thở dài, tôi nằm trên bàn hướng mắt về nơi cánh cửa, tôi vẫn luôn nhớ bóng hình của cậu ấy đứng đợi tôi cùng về nhà, tôi vô thức nói:
"Tớ sẽ tìm cậu Văn Khôi."
"Đừng tìm."
Tôi giật mình ngước nhìn Gia Khiêm, tỏ vẻ không hiểu.
"Cậu ta bỏ cậu, mắc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-da-den-ben-doi-em/2531913/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.