Bing bong.. Bing bong.. Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên.
Tôi ngước đầu lên hỏi anh.
"Anh có khách hả?"
Anh cũng thoáng chút bối rối, anh bảo anh đâu hẹn ai hôm nay ngoài tôi đâu, hay ba mẹ đến. Mặt tôi tái mét, tôi bối rối hỏi anh trốn chỗ nào được, anh cười phá lên bảo không cần, có gì anh bảo bạn đến chơi, nếu tôi trốn mà bị phát hiện mới bị cho là bất thường. Tôi nghe cũng hợp lý, tôi lấy lại bình tĩnh chuẩn bị nghênh chiến với người sắp vào.
Vỹ Khang ung dung bước ra, mặc cho tiếng chuông có phần gấp gáp vội vã. Cánh cửa mở ra, tiếng phụ nữ vang vào quát anh.
"Cậu làm gì mà mở cửa lâu quá vậy?"
Một cô gái mặc công sở đen, mái tóc được búi lên vô cùng gọn ngàng, đeo một cặp kính có gọng đỏ, trông qua là một mỹ nhân đấy, một vẻ đẹp trưởng thành, nhưng... bên tay của chị ta lại mang một chai rượu.
"Tôi mang rượu qua đây quẩy với cậu đây..." Rồi chị ấy đưa mắt nhìn vào trong, phát hiện ánh mắt dò xét của tôi, bỗng bật cười bảo:
"Á à, đang hẹn hò sao, không sao càng đông càng vui."
Chị ta đẩy Vỹ Khang ra rồi tiến về phía tôi.
"Chào em."
Tôi gật đầu ái ngại chào lại chị ấy.
"Trời thẹn thùng dễ thương quá, em tên gì, mấy tuổi?" Chị ta nhiệt tình dồn dập hỏi.
"Em... tên Bảo, mười chín tuổi."
Mắt chị ấy sáng lên.
"Bảo Bảo à... dễ thương quá." Rồi nhéo má tôi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-da-den-ben-doi-em/2531911/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.