"Con về rồi." Một nam nhân cao ráo, từ cửa bước vào, anh cong một chân cởi giày. Ánh mắt anh dừng lại trên đôi giày của nam nhân khác.
Mẹ cậu đang ngồi xem ti vi trên chiếc ghế dài bằng gỗ, nghe tiếng con về, bà quay người mỉm cười nói:
"Con về rồi đấy à? Hôm nay thế nào rồi, có mệt mỏi lắm không?" Bà lo lắng nhìn cậu hỏi thăm, rồi bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn chằm chằm vào đôi giày, bà nhoẻn cười nói:
"Bạn con từ Sài Gòn lên để gặp con đấy."
Bà cứ nghĩ thằng con sẽ vui mừng vì có bạn đến chơi, ấy vậy.. Văn Khôi quay người, mang lại giày chạy quanh sân, rồi hấp tấp chạy vào nhà, lao xuống bếp. Cậu vội vàng mở cửa phòng bố, bố cậu đang ngồi trên chiếc ghế lắc lư, nghe thấy tiếng mở cửa làm ông hoảng hốt, ông khó chịu mắng.
"Cái thằng này, làm bố giật cả mình."
Văn Khôi không nói lời nào, đóng cửa lại, anh bước vội tới phòng em trai.
"Tiến lên, tiến lên!" Giọng cậu nhóc sau cánh cửa vui vẻ hối thút.
Văn Khôi mở vội cửa phòng em trai, Lãm Huy cũng bị làm cho giật mình, anh ngó nhìn xung quanh chẳng thấy người đâu, mặt anh bắt đầu sa sầm xuống.
Trông dáng vẻ anh gấp rút nhưng khuôn mặt lại chẳng biểu cảm gì, vẫn lạnh như băng, anh tiến về phòng mình, chỉ còn căn phòng này thôi, phút chốc anh bình tĩnh lại, từ tốn đẩy cửa ra.
Từ từ, ôn nhu tiến đến bên cạnh nam nhân đang nằm ngủ kia, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-da-den-ben-doi-em/2531907/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.