Lâm Tranh ngã vào góc tường, Chu Kỳ dội nước khoáng lên đầu cậu.
Đang mê mang thì bị nước lạnh kích thích, Lâm Tranh né đi theo bản năng.
Chu Kỳ ngồi xổm trước mặt cậu, nghiền ngẫm: “Mày muốn nói gì thì nói đi, dù sao ở đây cũng chán.”
Lâm Tranh giữ vững tinh thần: “Thật ra ông không hề muốn đòi tiền, mà muốn giết tôi, phải không?”
Chu Kỳ vo miếng băng keo thành cuộn tròn đầu nhọn đâm vào vết xước trên má Lâm Tranh, nhìn cậu đau đớn lùi lại, ông ta bỗng thấy rất thú vị, như thể tìm được chỗ để trút đi nỗi đau bao ngày. Ông ta cười điên cuồng: “Trước khi Phong Duật Minh đến tao sẽ không giết mày. Dù sao thằng Phong Duật Minh sống đơn thân độc mã đó cũng chỉ có một đứa cháu là mày, giết mày trước mặt nó, tuy không đau khổ lắm nhưng vẫn tốt hơn là thả mày đi. Mày nói xem đúng không?”
Lâm Tranh hừ lạnh: “Hình như ông tính sai rồi, Phong Duật Minh là con riêng của ông nội tôi. Mấy chục năm trước không về, cố tình hơn hai mươi tuổi lại về nhận thân, ông tưởng chú ấy thiếu thốn tình cha chắc? Chú ấy ước gì tảng đá chặn đường là tôi mau biến mất đi cho rảnh nợ. Ông giết tôi, có khi hôm nay chú ấy sẽ đứng diễn cảnh khóc thương nức nở trước mặt cảnh sát nhưng sang ngày mai lại đến nhà giam tặng quà cho ông đấy.”
“Tao không cần biết chuyện nhà họ Lâm mày. Giờ tao đây nhà tan cửa nát, không rảnh quan tâm ai sẽ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-noi/2537011/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.