Lâm Tranh trắng đêm không ngủ, những điều Ngô Triết Thanh nói đã đẩy Lâm Tranh chìm vào khủng hoảng vô biên. Cậu như một học sinh giải đề toán học, cẩn thận thử từng công thức để tìm ra kết quả cuối cùng. Đầu óc cậu hoạt động thật nhanh, tất cả những cảm xúc thường bị lờ đi đều được lấy ra xem xét thật kĩ.
Tình cảm của anh hai với chị dâu?
Dù kinh nghiệm tình cảm của Lâm Tranh có ít cách mấy thì giờ phút này cậu cũng biết tại sao mấy ngày trước mình lại nổi giận.
Cậu đang ghen, ăn phải giấm của Trình Vi.
Cậu biết Trình Vi có thể được gả cho Phong Duật Minh, nếu người đi du lịch Singapore với anh là ai khác thì cậu có khó chịu như thế không?
Tất cả mọi cảm xúc đều dẫn đến một đáp án—— Cậu thích Phong Duật Minh.
Lâm Tranh trên giường bỗng bật dậy, đôi mắt hoảng hốt đảo quanh trong ánh bình minh sớm. Không thể nào, chắc chắn không thể. Phong Duật Minh là chú cậu, cậu đang suy nghĩ mấy thứ linh tinh gì thế?
Cảm giác hổ thẹn lan từ đỉnh đầu xuống đến gót chân như đang phải cởi hết quần áo đứng trước mặt bao nhiều người, xấu hổ đến nỗi không dám cúi xuống nhìn cơ thể mình mà chỉ đảo mắt khắp phòng ngủ. Cậu nghe thấy tiếng khởi động xe ngoài sân, tiếp đó là tiếng đóng cửa. Phong Duật Minh đi rồi.
Lâm Tranh chậm chạp ra khỏi phòng ngủ, lúc lướt qua phòng đọc sách của Phong Duật Minh đã kiềm lòng không đặng chạm vào tay nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-noi/2536973/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.