Editor: Peachy
Lúc ông nội còn sống đã từng dạy Diêu Thiên thế này: Cố gắng hết sức không được đắc tội với người khác vì có thể một ngày nào đó con sẽ phải phụ thuộc vào họ.
Khi đó Diêu Thiên hoàn toàn không tin điều đó.
Dù trời có sập cũng không đến tới lượt cô ta gặp chuyện xui xẻo.
Nhưng cô ta không ngờ rằng lời nói của ông nội lại ứng nghiệm.
Bảy rưỡi sáng, Diêu Thiên một thân một mình đến khách sạn Sơn Vân Bắc Kinh.
Cửa sổ kính sát sàn rộng rãi trải thành hàng, không khí buổi sớm hơi se lạnh. Diêu Thiên mặc một chiếc váy Chanel, mang theo chiếc túi xách Hermes duy nhất còn lại đứng trong đại sảnh chờ nộp đơn xin việc. Trang phục và cử chỉ thần thái của cô ta hoàn toàn khác biệt so với các cô gái xung quanh.
Cô ta đứng thẳng lưng, dáng vẻ bình tĩnh như đang đến đây thanh tra.
Dù hôm qua ý nghĩ muốn tự sát đã xuất hiện trong đầu cô ta.
Nhảy lầu có vẻ khả thi. Bọn họ thuê nhà ở tầng sáu, nhảy xuống nhất định sẽ thịt nát xương tan. Nhưng gia đình ở tầng một có một cái sân nhỏ, nếu cô ta làm bẩn khu vực nhà hàng xóm, bọn họ sẽ tìm bố mẹ cô ta yêu cầu tiền bồi thường.
Cô ta cũng đã thử cắt cổ tay một lần. Dao rọc giấy rạch hai đường trên tay nhưng máu còn chưa chảy khô chỗ đó đã kết vảy.
Trên mạng đề cử việc uống thuốc ngủ. Thế nhưng phương pháp này cũng không mấy sáng suốt. Uống một lượng lớn thuốc ngủ sẽ khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nien/1812594/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.