Đòn này của Mặc Thiếu Phi hết sức chí mạng, cỗ máy tức giận của Phó Vi Dương như được rửa trôi sạch sẽ, thậm chí hắn còn không nhớ mình đang tức giận vì điều gì.
“Cậu biết hết rồi sao?”
Mặc Thiếu Phi rơm rớm nước mắt, siết lấy đối phương như muốn khảm chặt vào trong người: “Thật lòng, tôi vẫn chưa nhận ra anh, vẫn không thể nhớ được trong quá khứ chúng ta đã từng hạnh phúc như thế nào, nhưng những việc anh làm khi đó, khiến tôi không thể yên lòng.”
Mười giờ đêm, sương bắt đầu xuống, không khí dần trở lạnh. Mặc Thiếu Phi và Phó Vi Dương ngồi trong xe, hai thân ảnh mang dáng vẻ đầy trăn trở và bồi hồi.
Mặc Thiếu Phi trước giờ là người thẳng tính, không e dè sợ sệt khi đối mặt tình huống khó giải vây, đến cậu cũng không ngờ bản thân lại đang bộc lộ hiện tượng khó xử. Nghĩ đến người bên cạnh đã vì mình mà đắp mộ tuổi thanh xuân, trong khi bản thân lại không biết gì, đã vậy còn phải lòng Hứa Minh Kỵ, để Hứa Minh Kỵ đánh dấu, tâm trạng cậu không thể phẳng lặng, thậm chí còn thấy mình đáng ghét, là tội đồ, không xứng đáng đối diện với người ấy.
“Lạnh không?”
Mặc Thiếu Phi giật mình: “Hả?” Sau đó cứng nhắc lắc đầu: “Không sao, tôi bình thường.”
“Lúc nãy tôi hơi quá khích, có làm em đau chỗ nào không?”
“Là tôi khiến anh hiểu lầm mà, bị đau cũng đáng đời.” Nhờ Phó Vi Dương ôn hòa gợi chuyện, Mặc Thiếu Phi phần nào giảm bớt áp lực: “Mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nham-kich-ban-cua-omega-phan-dien/3748982/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.