“Trước khi lên bàn mổ, Phó Vi Dương dặn dò tôi và mọi người không được kể chuyện này cho cậu biết. Anh ấy không muốn cậu day dứt cả đời, không muốn thấy cậu đau lòng.”
“Vả lại, theo đúng quy định của bộ y tế, thông tin người hiến tạng phải luôn được bảo mật, huống hồ lần này người hiến là người sống, nếu xét nghĩa sâu hơn, anh tôi không khác gì kẻ giết người, còn tôi và ba mẹ cậu chính là đồng phạm. Cuộc phẫu thuật hôm đó đã ám ảnh chúng tôi suốt một thời gian dài. Mỗi khi nhắc đến lại không dám đối diện.”
Mặc Thiếu Phi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ nhìn Tiểu La Nhã, thập phần phẫn hận, vạn phần đau thương: “Bảy năm qua tôi sống như một tên ngốc, vừa vô cảm vừa vô lương tâm, cậu và anh cậu, cả ba tôi nữa, cũng tàn nhẫn quá rồi.”
Thấy Mặc Thiếu Phi tuyệt vọng Tiểu La Nhã cũng rất đau lòng. Cô khịt mũi một cái, tạm thời nuốt cắn rứt vào trong, lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy.
“Đây là trang cuối trong cuốn nhật ký của Phó Vi Dương. Tôi cố tình xé ra và giữ đến bây giờ. Tôi luôn hy vọng sẽ có ngày mình đủ dũng cảm đưa nó cho cậu.”
Mặc Thiếu Phi nhận lấy mở ra. Trang giấy này dính đầy vết máu, song song cùng vài dòng chữ.
“Mọi thứ vẫn đang tiến về phía trước, em cũng vậy, chỉ có tôi là đứng mãi ở đây, dừng lại ở tuổi hai mươi, quá khứ và tương lai của tôi, đều bị ngưng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nham-kich-ban-cua-omega-phan-dien/3748981/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.