Chương trước
Chương sau
Vừa về đến nhà, cô liền than thở với Kinh Sơ về buổi nhận làm gia sư, nan giải hơn cô nghĩ. Bởi tiền lương cao nên cô cũng không muốn bỏ mối làm ăn này, thật sự phân vân và cũng rối ren bởi nếu họ biết gia sư còn nhỏ tuổi hơn học trò thì sao nhỉ?

“ Huhu..Đó là viễn cảnh tôi không muốn nghĩ tới. “

Kinh Sơ chăm chú vào trận game, nhưng tai cậu vẫn vểnh lên tập trung vào lời Tử Tinh đang nói, cậu chỉ thản nhiên đáp lại:“ Thì sao chứ, đằng nào mày cũng thuộc hàng quái vật mà. Dăm ba mấy kiến thức hơn một lớp sao mà không dậy được. “

Cô nằm bịch xuống giường:“ Ờ ờ..Nói thì dễ lắm. Mà mày đã chốt hạ ngày nào chuyển đồ chưa..”

“ Tuần sau mới vào năm học, con thứ 7 và chủ nhật chuyển đồ đi vẫn kịp chán. “

“ Ừ..”, mệt mỏi vì đã đi cả ngày nên cô chợp mắt và ngủ thiếp đi.

Hai ngày sau, khi cô làm xong ca sáng ở quán cafe và ca chiều ở tiệm chăm sóc thú cưng ( cũng tầm gần 6h). Tử Tinh liền chạy một mạch về nhà và chuẩn bị đi dạy học buổi đầu tiên.

Đến nhà Trác Hy cũng là gần 7h, may mà cô dốc sức chạy thật nhanh không thì ngày đầu mà đi muộn chắc chắn sẽ mất hình tượng với nhà họ mất. Tử Tinh thở hồng hộc, vừa ấn chuông nhà thì cổng đã tự mở ra. Trên hệ thống chuông, đột nhiên hiện thị màn hình, đó là một khung camera hình chữ nhật loại lớn được lắp đặt để thông qua cuộc nói chuyện trong nhà với ngoài cổng ( kết nối với một thiết bị khác ngoại tuyến)

Trác phu nhân bất thình lình xuất hiện trong khung hình, gương mặt trái xoan luôn nở nụ cười tươi rói:“ Chào, xin lỗi vì hôm nay không thể ở nhà tiếp đãi cháu. Vì có chút chuyện đột xuất nên hiện tại ta không có ở nhà, nên nếu thằng nhóc Trác Hy mà không nghe lời thì cháu có thể dùng biện pháp mạnh dạy dỗ nó giúp ta.”

Cô gật đầu rồi uyển chuyển những bước chân nhanh chóng vào nhà. Vừa mở cửa nhà, thì bất thình lình bà quản gia xuất hiện tiếp đón khiến cô hú hồn, giật nảy mình lùi lại về phía sau: sao mà người ở đây hứng thú với việc xuất hiện khiến người ta bất ngờ thế nhỉ?

Bà quản gia sửng sốt:“ Ôi chết, tiểu thư có sao không? Tôi bất cẩn rồi..”



“ Không sao, không sao..Cháu chỉ hơi bất ngờ một chút “, cô ngượng ngùng gãi mặt.

“ Tôi xin lỗi vì hành động bất cẩn của mình!”

Tử Tinh phẩy tay vui đùa nói:“ Không sao đâu ạ! Mà cậu Trác Hy...”

“ À thiếu gia sao? Hình như là thiếu gia đang ở trên phòng với Lục thiếu gia, hai cậu ấy có lẽ đang chơi game thì phải? Cô giáo cứ lên đi ạ!”

Cô cười trừ, trong đầu đầy hoài nghi: một câu thiếu gia, hai câu thiếu gia..Cách gọi của người thành phố sao cầu kì vậy nhỉ?”

“ Vậy cháu xin phép.”, cô cúi đầu rồi bước lên trên những bậc cầu thang dài ngoằng. Cảm giác chưa đi mà đã thấy mệt.

“ À cô giáo ơi, phòng của thiếu gia ở cuối hành lang nhé!”

“ Vâng cháu cảm ơn!”

Vừa phải chạy, bây giờ lại phải bước thật khiến cô muốn độn thổ mà. Mà có lẽ không cần bà ấy nói cô cũng nhận ra căn phòng gây tiếng ồn nhất có lẽ chính là phòng của cậu ta. Phép tối thiểu lịch sự là khi bước vào phòng phải gõ đàng hoàng mới được. Tiếng gõ cửa cũng chẳng thể nào làm Trác Hy phân tâm nhưng lại khiến cho Lục Giật Thần để ý mà ngoái lại.

Một lần nữa cả hai chạm mắt nhau, ánh mắt vô hồn nhưng vô cùng say đắm nhưng có lẽ cô không nhận ra được điều ấy, mà họ nhẹ tiến vào phòng.



Cô phải cảm thấy thật kinh khủng khi đường đường là một thiếu gia có một gương mặt sáng sủa như vậy mà sao lại để căn phòng bừa như một bãi chiến trường.

Vì mải chơi game mà Trác Hy không để tâm.

Giật Thần lặng mình hồi lâu, nhướn mày nói:“ Cô giáo cậu đến rồi kìa!”

Trác Hy khinh khỉnh không quan tâm:“ Cô giáo gì chứ. Toàn mấy người...”

Đột nhiên màn hình chơi game bị tắt, Trác Hy tức giận, chửi thề:“Đm..đứa nào?”

“ Hể? Chị giáo đến rồi hả? Hee quên mất hôm nay lịch dạy đầu tiên của chị.”, Trác Hy vò đầu rồi nhìn xung quanh khiến cậu có chút mất mặt.

Sau khi dọn xong căn phòng, cậu bắt đầu ngồi vào bàn. Giây đầu thì vô cùng hăng hái. Được một lúc sau, bài khó quá đã sõng soài nằm ra bàn gậm bút. Tử Tinh gõ nhẹ vào đầu cậu:“ Dậy làm bài đi. Đến giờ kiến thức sơ đẳng còn không biết, tôi giảng cho câu hơn 10 lần rồi đó!”

“ Ui da..Tại vì nó khó mà! Cô giáo xinh đẹp ơi, Trác Hy không muốn học đâu.”

Cô gõ vào chán cậu cảnh cáo:“ Cậu dám đứng lên.”

Cậu có phần nép vế, run sợ lắc đầu:“ Không dám!”

Giật Thần nhìn lén cô rồi phì cười nghĩ bụng: Rùa Con ngốc vẫn xấu tính như ngày nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.