Cậu khựng trong giây lát, gương mặt thân quen này dù có 3 năm hay 10 nắm chắc có lẽ cậu vẫn nhận ra được. Bởi làm sao cậu có thể dễ dàng quên được mối tình đầu - mặt trời duy nhất của lòng cậu.
? - Tử Tinh đưa hướng mắt rời đi vì cảm thấy có chút gượng gạo, dường như cô cũng nhận thấy trong đôi mắt của thiếu niên vừa nhìn mình có chút hận ý.
“ Ê, này Giật Thần, cậu có nghe tôi nói gì không vậy. “, Trác Hy khua tay trước mặt Giật Thần.
Giật Thần điều chỉnh lại trạng thái, lạnh lùng nói qua:“ Ừ. “
Có một thắc mắc là tại sao chỉ có cô lại không nhận ra cậu là Thẩm Mặc, bởi cậu so với ngày trước đã thay đổi rất nhiều về ngoại hình, phong cách và khí chất của cậu không còn là một cún con ngây thơ dễ xấu hổ nữa, mà thực sự trong đầu cô chỉ nghĩ hẳn cậu (- hiện tại) là một tên du côn, ăn chơi bất cần đời.
Trác Hy là một thiếu gia ăn chơi hưởng lạc có tiếng, nhưng được cái là có nhan sắc, tính tình hoạt bát, một tay chơi sát gái, nhiều cô mê như điếu đổ. Cậu thì nhược điểm điểm chiếm chọn ưu điểm: học lực kém nhưng đánh nhau lại rất giỏi, ăn nói vô tri, thuộc dạng trap boy đểu cán, được cha mẹ chiều nên bất cần đời, cao thủ thâu đêm chơi game..
Trác Hy gãi đầu, thản nhiên nói:“ Mấy cậu ngồi đợi tôi một lúc. Học lấy lệ thôi, tầm 10 phút là gia sư của mẹ tôi sẽ biến ngay mà. “
Đám thiếu niên cười phá nên, khen ngợi Trác Hy.
“ Haha. Đúng là cao thủ một tháng sắp thay đến 30 gia sư rồi. “
“ Nhìn gia sư mới của cậu trông mỏng manh thật đấy! Có gì nhẹ nhàng đối xử với người ta nha. “
“ Ẹc..ẹc..Hahah..”
Lục Giật Thần im lặng lặng lẽ liếc nhìn cô, trong lòng đầy phức tạp: thật khó chịu.
Trác phu nhân tức giận, siết tay quát tháo vào mặt Trác Hy:“ Con ăn nói kiểu gì thế hả? Còn không ra chào hỏi cô giáo mới đi.”
“ Hzz..Cung kính không bằng tuân mệnh, Trác bà bà lại sắp có nếp nhăn rồi. “
Trác Hy tiến tới, dựa người vào sofa, nhẹ giọng chào hỏi:“ Chào! “
Cô ngước lên nhìn Trác Hy, trong lòng thật sự phẫn nộ nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất có thể ( bởi cũng vì tiền mà thôi):“ Chào em, lần đầu chị làm gia sư có gì thiếu sót thì mong em giúp đỡ nhé. “
Vừa nói, trong đầu cô vừa nghĩ: dù gì cũng chót nhận lời rồi thì cứ coi như lớn tuổi hơn đi.
Trác Hy ánh mắt sáng hắn lên, thích thú trước sự xinh đẹp của cô, nghiêng đầu dò hỏi:“ Nhìn trẻ như vậy có thật là lớn hơn tôi không đó. “
“ Tôi...”
Trác phu nhân chen lời:“ Trác Hy con ăn nói kiểu gì đấy hả? Cô giáo mới chỉ 20 tuổi, còn đừng có mà kiếm chuyện bắt nạt người ta.
~ 20 tuổi, nhớ rồi trong cuộc trò chuyện hình như mình nỡ..lời...~
“ Mà điều đó không quan trọng, quan trọng là cô giáo ơi, cô có người yêu chưa? Muốn...”
Trác phu nhân phi tới đập bốp vào đầu của Trác Hy khiến cậu cảm thấy nhức nhối kêu đau:“ Con ăn nói kiểu gì với cô giáo thế hả? Có muốn tối nay nhịn cơm luôn không?”
“ Má mì nỡ để con phải...”
Tiếng sột soạt đứng dậy, Tử Tinh mỉm cười nói:“ Có gì hôm nay cũng muộn rồi. Vào hai ngày sau, cháu sẽ lại tới. Coi như hôm nay là buổi gặp mặt. “
“ À..Cũng muộn rồi cháu có thể ở lại ăn cơm cùng gia đình ta...”
Cô lễ phép cúi đầu:“ Cảm ơn vì đã mới cháu. Nhưng ở nhà còn nhiều chuyện cần cháu xử lý nên xin phép cô cháu về. “
( còn hội đám bạn của Trác Hy thì tới phòng chơi game riêng của nhà cậu.)
Còn về Lục Giật Thần vì nhìn thấy cô nên giờ tâm trạng cậu rất tệ, cậu đi ra ngoài nhà làm một điếu thuốc lá. Tay cần điếu thuốc, còn từ trong khoang miệng thổi ra một màn khói trắng xoá. Cùng lúc, Tử Tinh đi về thì đụng mặt với cậu.
Cô không thèm liếc cậu lấy một cái, định rời đi nhanh chóng nhưng bất giác cậu lại níu tay cô lại.
Tử Tinh khó chịu nhìn cậu hỏi:“ Làm gì vậy..”
Đứng trước cô, dường như cậu cảm thấy bản thân mình lại yếu lòng đi nhường nào:“ Cô...rơi đồ kìa!”
Thì đúng như cậu nói, chiếc móc khoá của cô đang nằm trên nền đất lạnh giá. Cô nhìn xuống phần tay bị níu, tỏ thái độ khiến cậu biết ý cũng tự thả ra. Nhặt chiếc móc khoá xong, cô nói lời “ cảm ơn “ rồi nhanh chóng rời đi.
Bóng lưng rời đi ấy khiến Giật Thần có chút chạnh lòng, nhìn không chớp mắt cho đến khi cô rời đi khỏi tầm mắt mới thôi.
( sao mà anh si tình quá trời luôn)
Giây phút yên tĩnh bỗng vụt tắt sau tiếng ve vẩy xung quanh cậu. Trác Hy nhướn mày liên tục, xoi xét đoán tâm tư của Lục Giật Thần:“ Chậc, chậc... đổ người ta rồi chứ gì! Tự nhiên thấy trầm tính bất thường là thấy có điềm rồi. “
Trác Hy khuých tay liên tục vào người Giật Thần, gương mặt đầy nhân cách phản diện nói:“ Haha..Cuối cùng tên chó cấm dục nhà cậu cũng động lòng rồi đúng không? Nhìn con gái nhà người ta mà không chớp mắt...”
Lục Giật Thần vứt điếu thuốc đi, lạnh giọng rời đi:“ Cút. Trước khi muốn bản thân còn lành nặn. “
Trác Hy nhanh chóng khoá miệng lại, nghĩ thầm: đúng là tên điên khó chiều. Lúc nào cũng bày ra vẻ mặt khó ưa như chó hoang bị bỏ rơi vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]