"Quan Sơn, mẹ đã gọi dì Hà đến giúp rồi. Khi nào dì đến, con phải về đi học đấy nhé!"
Phan Tịnh Hương vừa đỡ lấy cốc nước cam từ tay con trai vừa căn dặn, khuôn mặt xanh xao không giấu nổi âu lo.
Mạc Quan Sơn cẩn thận giúp mẹ chỉnh lại gối tựa rồi ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh. Cậu nhìn mẹ, đôi mắt phảng phất ý cười tinh nghịch. "Nghỉ học một hôm không khiến con học dốt đi, mà có đi học thêm một ngày con cũng chẳng giỏi lên được, mẹ lo gì chứ?"
"Cái thằng nhóc này, càng ngày càng hoạt ngôn rồi!"
Phan Tịnh Hương phì cười âu yếm nhìn cậu con trai duy nhất lúc này đã xấp xỉ mét tám, thân hình cao ráo cân đối, dóng chân dài thẳng, những khớp xương rắn chắc và bờ vai thật rộng. Mạc Quan Sơn tuy mang mái tóc đỏ đặc trưng của nhà họ Phan, nhưng hầu hết đường nét khuôn mặt và dáng vóc đều giống hệt Mạc Tư Vũ cha cậu.
Phan Tịnh Hương đặt xuống ly nước cam đã uống hết một nửa, ngắm nghía kĩ lưỡng cậu con trai 17 tuổi của mình từ khi nào đã trở nên cao lớn và đẹp đẽ đến vậy. Đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh của cậu luôn khiến bà nhớ đến ngày đầu tiên gặp Mạc Tư Vũ. Cũng đôi mắt nhạt màu ấm áp ấy, bằng cách nào đó đã khiến trái tim bà lạc nhịp.
Phan Tịnh Hương khẽ nhắm lại rèm mi, hồi tưởng về những năm tháng hoa niên tươi đẹp. Cảnh vật hiện lên qua tâm trí vừa sống động vừa mờ ảo. Trong hơi nóng cuối chiều hè,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571781/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.