"Hạ Thiên..." Mạc Quan Sơn cứng họng, không thể nói thêm bất cứ điều gì ngoài ngập ngừng gọi tên người trước mặt.
Cậu quả thực không phân tích được tình hình hiện tại, càng không lý giải nổi lý do vì sao Hạ Thiên đột nhiên nổi giận như thế, chỉ thấy lồng ngực dâng lên một thứ cảm giác đau đớn bải hoải.
Chiếc xe dừng lại ở khu chung cư nhà Mạc Quan Sơn. Hạ Thiên lạnh lùng mở cửa đỡ cậu xuống, lòng bàn tay to lớn vẫn không quên đặt trên chóp đầu cậu, như cái cách hắn vẫn làm suốt thời gian qua.
Mạc Quan Sơn khó nhọc bước xuống, cậu chưa quen với việc chân bị bó cố định lại như thế. Cậu loạng choạng đổ người suýt ngã, ngay lập tức cả cơ thể được đôi tay rắn rỏi của Hạ Thiên đỡ lấy.
"Cẩn thận một chút." Thanh âm trầm khàn dịu dàng của Hạ Thiên khiến ngực Mạc Quan Sơn khẽ nhói.
Cậu bấu những ngón tay vào cánh tay Hạ Thiên, ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt có chút khẩn khoản vội vã. "Hạ Thiên, nghe tao nói, tao..."
"Để sau. Giờ lên nhà đã." Hạ Thiên xoay lưng về phía cậu, hạ người quỳ một chân xuống. Cả tấm lưng rộng lớn hướng về phía cậu. "Lên đi. Tao cõng lên."
"Không. Tao..."
"Mạc Quan Sơn, mày có thói quen từ chối tao phải không?"
"..."
"Tại sao thế, Mạc Quan Sơn? Tại sao người khác thì được, còn tao thì không?"
Câu hỏi của Hạ Thiên xuyên vào lồng ngực Mạc Quan Sơn một nỗi đau sắc lẻm.
"Hạ Thiên, tao không hiểu mày đang nói gì..." Mạc Quan Sơn khổ sở lên tiếng.
"Lên đi. Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571780/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.