Chương trước
Chương sau
Edit: Aly
Sau khi bận việc suốt cả buổi sáng, Diệp Nhất Y thật sự rất đói bụng. Nàng nhận mệnh quét tước sạch sẽ đống hỗn độn trong viện, cuối cùng tiếc hận liếc mắt nhìn bình đồ chua, sau khi đem mảnh nhỏ bình cùng tất cả đồ chua rửa sạch, đi tới phòng bếp.
Hai ngày qua mở quán thu hoạch không tồi, trong nhà cuối cùng cũng có thể mua nổi một ít thịt, hôm qua trên chợ lớn đã cắt ba cân xương sườn tươi, vừa lúc hôm nay là mười lăm, liền chuẩn bị hầm một nồi canh củ cải xương sườn.
Củ cải là loại rau dưa có thể gác lại, cà rốt và củ cải trắng gọt vỏ sau đó cắt thành từng khối nhỏ để riêng, xương sườn cũng cắt thành khúc nhỏ, đơn giản rửa sạch liền trần qua nước, thêm hành lá và vài lát gừng khử mùi tanh, cho vào một ít rượu vàng, chờ nước sôi hớt hết bọt, xương sườn chuyển màu, vớt ra để lửa riu riu rồi rửa lại bằng nước lạnh
Trước khi cho xương sườn vào nồi hầm Diệp Nhất Y theo thói quen đơn giản xào dậy mùi thơm, cũng không cần xào quá kỹ, chỉ chiên cho ra dầu thoáng có mùi hương sau đó liền chuyển sang hầm canh, hương liệu cũng rửa sạch sẽ trước rồi cho vào bên trong một túi gạc nho nhỏ, một lần nữa cho nước trong cùng hành lá vào, tiếp tục hầm ở lửa vừa.
Trong quá trình hầm nấu xương sườn Diệp Nhất Y chỉ đơn giản hái một ít dưa chuột trong viện, đập dập cắt miếng, chuẩn bị một ít dấm đen rồi đổ lên trên, làm một món dưa chuột đập dập đơn giản, đáng tiếc đến bây giờ nàng còn chưa tìm được ớt cay, không biết ở triều đại này rốt cuộc có loại linh hồn của gia vị này hay không.
Cơm cũng mau chín, Diệp Nhất Y cho thêm củ cải đã cắt xong vào bên trong nồi hầm, bấm đốt ngón tay canh giờ ước chừng phải hầm them mười lăm phút mới có thể mở nồi, nàng rửa tay, trở về phòng.
Tiểu Điệp còn ở bên cạnh tiểu hoàng cẩu, chỉ dọn một cái ghế gấp nhỏ ngồi, thấy Diệp Nhất Y tiến vào, giơ ngón tay lên bên môi suỵt một tiếng, Diệp Nhất Y thả nhẹ bước chân đi qua, mới phát hiện tiểu hoàng cẩu đang ngủ thật ngon.
Trong lúc mơ ngủ không muốn bị làm phiền phải thức giấc, một đôi lỗ tai lông xù xù ngoan ngoãn gục xuống, thường thường còn dựng thẳng một bên lên, tiếng gáy rất nhỏ hô hô khò khè.
Diệp Nhất Y lộ nụ cười.
“Nó thật đáng yêu a…… Chúng ta có thể nuôi nó hay không?” Tiểu Điệp chờ mong nhìn về phía a tỷ của mình.
Diệp Nhất Y mắt nhìn tiểu hoàng cẩu kia, đây là chủng loại gì? Nhìn bộ dáng…… Hẳn là khuyển của nông thôn Trung Hoa mới đúng, chủng loại tuy không coi là quý báu, nhưng lại thông minh lanh lợi, một tay giữ nhà hộ viện nhưng thật ra rất giỏi.
Nàng do dự một lát, sờ đầu Tiểu Điệp: “A tỷ đương nhiên không ý kiến, bất quá sáng nay ngươi cũng nhìn thấy, tiểu cẩu có nguyện ý chúng ta dưỡng hay không cũng là một chuyện, chờ nó tỉnh, nhìn xem nó có ý nguyện không.”
Tiểu Điệp có chút lo lắng, vội vàng quay đầu nhìn về phía ổ chó: “Ta sẽ đối tốt với nó, nó nhất định sẽ nguyện ý!”
Diệp Nhất Y không nói nữa, mà là đứng dậy: “Được rồi, ăn cơm trước, hôm nay có canh xương sườn ngươi thích nhất.”
“Gia!” Trong phòng truyền ra một tiếng kinh hỉ của thiếu nữ.
-
Triệu Triệt bị một cổ mùi thịt kỳ dị dụ tỉnh, hắn tựa hồ đã có một giấc mộng rất dài rất dài, trong mộng là vô tận tàn sát và liệt hỏa đốt cháy, nhưng sau khi mở mắt ra, những cảnh trong mơ đó tất cả đều biến mất không thấy, ánh vào mi mắt, là một hàng tre trúc rổ cùng một đệm chăn giường sạch sẽ.
……
Còn chưa tỉnh mộng?
Triệu Triệt quơ quơ đầu mình, không đúng, lông này, đầu này, âm thanh này!!!
Hắn thật sự biến thành một con cẩu……
Diệp Nhất Y đang ở trước bàn cơm bày biện chén đũa, sau khi nghe thấy phòng trong có động tĩnh liền đi đến: “Ngươi tỉnh?” Nàng cười đi đến bên cạnh rổ, không khỏi bất giác liền duỗi tay vuốt lông tóc của tiểu cẩu một phen: “Còn đau không? Đã đói bụng chưa?” Tiểu hoàng cẩu bị nàng làm cho hoảng sợ, nhe răng trợn mắt.
Diệp Nhất Y lại không thèm để ý, họ chó, chính là như vậy, mặc dù ngay từ đầu có cảnh giác và không nghe lời, nhưng cứ dưỡng dưỡng sẽ quen thuộc nhận chủ, nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương của tiểu gia hỏa cũng không biết đã lưu lạc bên ngoài bao lâu, phỏng chừng đã thật lâu cũng chưa được ăn một bữa no nê.
Nghĩ như vậy, Diệp Nhất Y mang tới một cái chậu từ phòng bếp, hào phóng đổ đầy cho chó con một chậu canh xương sườn, tuy rằng không có nhiều thịt, nhưng củ cải và cơm cũng đủ, canh xương sườn thấm vào cơm thơm nồng, Diệp Nhất Y đặt chậu đến trước mặt chó con.
Triệu Triệt khinh thường quay mặt qua chỗ khác, đùa cái gì vậy, nhìn cái cậu gỗ kém chất lượng này, đồ ăn không chút tinh xảo, nữ nhân này cư nhiên để cho hắn ăn thứ như vậy?! Ngẫm lại Ngự Thiện Phòng mỗi ngày hao hết tâm tư chế tác món ăn, nào giống nhau so với thứ này tốt hơn gấp trăm ngàn lần……
Triệu Triệt tâm lí hoạt động vô pháp tiến hành tiếp tục, bởi vì chậu cơm chan canh trước mặt này phát ra mùi hương nồng đậm đã thông qua cái mũi chui vào khắp người hắn, ┗|`O′|┛ ngao ~~
Mặc dù rất không muốn rất không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này hắn thật sự bị chậu đồ ăn này hấp dẫn……
Không! Là thân thể này thao túng ý thức của hắn, không phải chính hắn muốn ăn……
Sau khi Diệp Nhất Y làm xong mọi việc liền đứng dậy trở về bàn ăn của mình, đưa ánh mắt với Tiểu Điệp không cần quản nó, đối với loài động vật khuyển này nàng rất có kinh nghiệm, nhất định phải khiến nó cảm thấy đã ở trong phạm vi an toàn, lại không thể cho quá nhiều chú ý, chỉ có như vậy chúng nó mới có thể bỏ xuống cảnh giác.
Quả nhiên, chó con thường xuyên quay đầu nhìn xung quanh, sau khi xác nhận hai nữ tử này không có chú ý đến mình mới hơi thả lỏng một ít cảnh giác, một khi đã thả lỏng cảnh giác, mùi thơm của canh xương sườn kia càng thêm nồng đậm, cái này…… Đói khát và thân thể mệt mỏi căn bản vô pháp cự tuyệt dụ hoặc như vậy.
Liền ăn một ngụm.
Không phải chủ ý của hắn!
Là vì sinh tồn!
Chờ hắn khôi phục, nhất định phải bắt lấy toàn bộ kẻ xấu hung hăng cho hả giận!
Hắn lại liếc mắt trộm ngắm nữ nhân kia, xác nhận nàng thật sự không có chú ý đến mình, cuối cùng nhịn không được vùi đầu vào trong trong chậu, liếm một ngụm canh thịt tản ra mùi hương trong chén.
Đôi mắt tiểu hoàng cẩu cơ hồ nháy mắt liền sáng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ sung sướng, ngay sau đó toàn bộ sự việc không chịu khống chế chôn vào, khò khè khò khè, ăn uống thỏa thích.
Diệp Nhất Y lặng yên cong cong môi.
Một con tiểu cẩu nãi hung nãi hung(*) lại khó tính, nàng sẽ không so đo với nó.
(*)Nãi hung: Ngôn ngữ mạng TQ, nói về một chú chó nhỏ dễ thương đang nổi giận.
Tiểu hoàng cẩu kia nhìn thì nhỏ, sức ăn lại không thấp, một chậu canh xương sườn rất nhanh liền thấy đáy, Diệp Nhất Y đứng dậy, dùng muỗng gỗ cán dài múc thêm một muỗng cho vào trong chậu của nó.
Giống như đã chịu qua kinh hách, tiểu hoàng cẩu lập tức nhảy ra xa ba trượng, thập phần đề phòng nhìn chằm chằm Diệp Nhất Y, cho đến khi nàng đứng dậy đi xa, sau một lúc lâu, mới bước chân ngắn nhỏ tiếp tục ăn cơm……
“A tỷ, cái này thơm quá.”
Thơm quá?
Xương sườn cùng củ cải được hầm nấu vừa chín tới, nhẹ nhàng cắn một miếng, xương cốt và thịt dễ dàng bong tróc, mềm và thơm miệng đầy mùi thịt, củ cải ngọt thanh làm giảm đi một tia thịt béo ngậy rồi lại không giọng khách át giọng chủ, đích xác là mỹ vị nhân gian……
Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng Triệu Triệt thật sự cảm thấy tay nghề nữ nhân này cũng tính là không tồi?
Không, không đúng, là có người hại hắn, không phải bản tâm của hắn!
Triệu Triệt vừa phức tạp và khuất nhục nhìn cái chậu không, nhìn nữ tử kia đến gần đem đi, cả người hắn cứng đờ không được tự nhiên, nhưng cũng không gầm nhẹ phát ra cảnh cáo như vừa rồi.
Diệp Nhất Y chỉ cười không nói, giống như thường lệ lui tới thu dọn sạch sẽ chén đũa, giờ phút này đã gần buổi trưa, hôm qua làm xong phù dung tô còn phải đến được trước miếu Thành Hoàng để bán, nàng do dự một lát, vẫn là chỉ về phía tiểu hoàng cẩu.
“Chúng ta phải ra cửa, mang ngươi đi ra ngoài thuận tiện mua chút dược? Nhưng ngươi phải bảo đảm, ngươi chỉ có thể ở trong cái rổ này ngốc, không được gọi bậy, càng không thể loạn cắn người.”
Nữ tử không biết xấu hổ này đang ra mệnh lệnh cho hắn?!
Nực cười!
Hắn cũng không phải là cẩu thật, sao có thể làm việc vớ vẩn như thế!
Bất quá ra cửa……
Triệu Triệt hiện tại ước gì lập tức đi ra ngoài tìm thấy được thân tín của mình, tốt nhất đừng để cho hắn điều tra rõ là ai hại hắn lưu lạc đến tận đây, nếu không……
Triệu Triệt dùng hết sức nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên một bóng người từ trên đỉnh đầu rơi xuống, Diệp Nhất Y dùng một mảnh vải bông được cắt sạch sẽ che nó lại, sau đó liền mang theo cẩu vào rổ, trực tiếp xách lên……
“Ra ngoài, Tiểu Điệp, ngươi cũng thu dọn nhanh lên.”
Triệu Triệt: “……”
☆L☆E☆O☆S☆I☆N☆G☆
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.