Khi tinh thần đã dần ổn định, tôi đem chuyện ngôi miếu thờ cổ và cả con rắn kỳ dị gặp trên đỉnh núi kể cho thầy Bảy, giờ là sư phụ tôi nghe.
Lúc đó thầy cũng chỉ ậm ừ cho qua, không nói gì thêm. Cho đến một hôm, có người lên nhờ thầy xem giúp bọn chó tinh kia đã thực sự bị tiêu diệt hết chưa, mà trong làng lúc này người mất tích ngày càng nhiều. Gần đây nhất, là một nhóm 10 người, sau khi lên núi bẫy chim thì không trở về nữa, đã tìm kiếm nhiều ngày trời, nhưng.. một mẩu xương vụn của họ cũng không ai tìm thấy. Gần như biến mất hoàn toàn.. không để lại chút dấu vết nào.
Nghe xong thầy Bảy gieo ngay mấy đồng xu, bấm đốt ngón tay, tính lẩm nhẩm một hồi, mới gọi người kia lại, bảo anh ta đi về, tìm thêm vài người chuyên đào huyệt mộ nữa, sáng mai đi cùng thầy lên đỉnh núi làm pháp sự. Đêm đó không biết thầy nghĩ gì mà coi bộ mông lung lo lắng lắm, ra vào thắp nhang cầu khấn liên tục. Tôi có hỏi nhưng thầy chỉ bảo: "bây coi ngủ sớm đi, mai chuẩn bị đồ đạc đi cùng Ta.."
Sáng sớm hôm sau, nắng vừa lên đã thấy một nhóm người tụ họp đông đủ, vẻ mặt ai cũng mệt mỏi, uể oải. Thầy Bảy đi trước, dò theo la kinh phong thủy tìm hướng nào quan quỷ ám động. Lát sau, dừng lại trước một ụ đất nhô cao, phía trước là tảng đá to, có vẻ như được đặt thay cho bia mộ.
Thầy vừa dợm bước tiến đến, tôi liền kéo vội vạt áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-luat/11537/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.