“Đào Tử Kiệt là của Diệp Sở Sinh…” Đào Tử Kiệt vừa nói, Diệp Sở Sinh vừa ở phía sau lưng của cậu liếm lộng, côn bổng hùng dũng khí phách oai vệ hiên ngang ma xát qua lại trên hai gò đất đang vểnh cao. Cho đến khi chữ cuối cùng trong câu nói của Đào Tử Kiệt được thốt ra hắn mới buông tay đang trói cậu xuống, cầm lấy cự vật ác nghiệt của mình, trước sau đồng thời đẩy nhanh động tác. Tựa như núi nửa ngàn năm tĩnh mịch bỗng chốc bùng nổ, cảm giác thống khoái đủ để hủy diệt tất cả mọi thứ, tinh dịch trắng đục trào ra, Đào Tử Kiệt run lên, mất phương hướng khuỵu xuống. Trong lúc liều mạng chém giết cậu đã kiềm chế ham muốn phát tiết đến tột cùng, sau khi được thỏa mãn thì đại não trống rỗng, tất cả đều trở thành một mảnh trắng xóa. Cả người đều muốn tan ra, giống như một giọt nước, theo thềm gạch men, chậm rãi, vô lực chảy xuống. Lưu Huỳnh khi không cầm súng thoạt nhìn giống như một con cừu non vô hại, ngay cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt người khác. Đào Tử Kiệt đang ở trong trường tập bắn lắp ráp súng, nói với cô: “Bắt đầu thôi.” Lưu Huỳnh là một huấn luyện viên giỏi, rất kiên nhẫn rất ôn nhu, từ lúc mười hai tuổi cô đã bắt đầu tiếp xúc với súng ống cho nên kinh nghiệm vô cùng phong phú, cô cũng có nhiều bí quyết lấy từ trong thực tế. Quan trọng nhất là, cô tình nguyện dốc túi truyền thụ, một chút cũng không giữ lại. Trong lúc nghỉ ngơi, Đào Tử Kiệt không nhịn được trêu ghẹo một câu: “Người ta thường bảo trò không được dạy dỗ là do sư phụ, cô không lo lắng sao?” “Sinh ca nói cậu là một đệ tử giỏi, có thể chỉ dạy cho cậu là vinh hạnh của tôi.” “Sinh ca?” Đào Tử Kiệt rất chú ý tới cách xưng hô của cô. Bình thường trong bang phái mọi người sẽ gọi Diệp Sở Sinh là lão đại, bất kể nam hay nữ chức vụ gì cũng đều như vậy. Lưu Huỳnh đỏ mặt, cúi đầu vặn vẹo đầu ngón tay: “Ừ, thật ra…tôi là con dâu được Diệp gia nuôi từ bé.” Hóa ra là đại tẩu tương lai, Đào Tử Kiệt sáng tỏ gật đầu, trong lòng tự xác định lại vị trí của mình, cuối cùng cậu cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm được vị hôn phu của cô ấy bao nuôi, là tên tiểu tam mà người người căm ghét. “Từ lâu tôi đã biết rằng Sinh ca không thích phụ nữ, tôi còn biết cậu cùng với anh ấy là…” Lưu Huỳnh không tìm được từ ngữ thích hợp, cười xấu hổ: “Đừng để ý, tôi là người không biết ăn nói, cái kia…Sinh ca thật sự rất coi trọng cậu.” “Tại sao cô biết được điều đó?” “Anh ấy chưa bao giờ đưa lưng về phía cậu, cũng không để cho cậu bị người khác có cơ hội đánh úp, cậu là người duy nhất anh ấy làm như vậy.” Đào Tử Kiệt ngẩn người, tiếp tục hỏi: “Chuyện ngày đó, tại sao cô không nói cho anh ta?” “Sinh ca tin tưởng một người như vậy thật không dễ dàng, tôi không muốn làm anh ấy thất vọng, vậy nên xin cậu đừng phụ sự tín nhiệm của anh ấy. Thật ra đã từ rất lâu rồi anh ấy không tin tưởng bất kỳ ai…” Lưu Huỳnh ý thức được mình đã nói sai, vội vàng dừng lại. Đào Tử Kiệt làm bộ như vô tình đứng lên, xoay xoay cổ nói: “Chúng ta tiếp tục đi.” Luyện bắn súng nguyên một ngày, hai cánh tay đều đau nhức, Đào Tử Kiệt khom lưng, để cằm lên trên bàn ăn. Diệp Sở Sinh bê bữa tối tới, nhìn thấy bộ dạng uể oải của cậu, nở nụ cười. “Bảo bối, muốn tôi đút cho cậu ăn sao?” “Ghê tởm, anh đừng hại lão tử chưa ăn đã ói.” Diệp Sở Sinh múc chén canh đưa cho cậu: “Lát nữa lên phòng tôi, cậu đừng mặc quần áo.” Tinh thần Đào Tử Kiệt lập tức trở nên thanh tỉnh, đề phòng nói: “Anh lại muốn làm gì nữa?” Diệp Sở Sinh cắn đũa, cười không đáp. Ăn cơm tắm rửa xong, Đào Tử Kiệt trần truồng đứng ở cửa phòng, sau khi lên dây cót tinh thần thật tốt mới vặn vẹo đẩy cửa vào. Một lúc lâu sau, cậu nằm bệt ở trên giường, hai tay nắm chặt ga trải giường: “A…Đau quá…Tên biến thái chết tiệt, anh nhẹ nhàng một chút không được sao, đừng có dùng sức như vậy…” Hai tay Diệp Sở Sinh dính rượu thuốc dùng sức xoa nắn phần lưng của Đào Tử Kiệt, vết thương trên bề mặt đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn lưu lại một mảng xanh tím, giống như tờ giấy trắng bị nhiễm mực. “Bình thường có còn đau nhiều không?” “Hừ…thời điểm duỗi người thì sẽ…” Đào Tử Kiệt cố nén cảm giác đau rát phía sau lưng, tức giận phàn nàn: “Tên biến thái chết tiệt này! Chỉ thoa thuốc thôi mà, tại sao lại bắt tôi trần truồng chứ?” Diệp Sở Sinh vừa bực mình vừa buồn cười: “Tôi chỉ bảo cậu đừng mặc quần áo, không bảo cậu không được mặc quần con, cậu tự mình trần truồng chạy tới, chẳng lẽ cũng là lỗi tại tôi sao?” Đào Tử Kiệt đuối lý vùi mặt sâu vào trong gối. Diệp Sở Sinh ngồi trên lưng Đào Tử Kiệt, cúi đầu trêu chọc cậu: “Bảo bối, cứ thoải mái kêu đi, đừng nhẫn nhịn.” Thoa thuốc xong, Đào Tử Kiệt giống như bộ xương khô từ trên giường bò dậy, ôm cái mông trần chạy thẳng, khiến cho Diệp Sở Sinh một phen ôm bụng cười lớn. Xem ra đây quả thực là chuyển biến lớn, Đào Tử Kiệt chịu đựng năm mươi trượng hình không kêu rên một câu, lại ở trước mặt hắn gỡ bỏ phòng tuyến của mình. Diệp Sở Sinh vui vẻ nhìn cậu tỏ ra yếu thế, cũng chỉ cho phép cậu yếu thế như vậy trước mặt một mình hắn, nếu đã bước chân ra ngoài cửa thì trước mặt bất kỳ kẻ nào Đào Tử Kiệt nhất định phải là một con người rắn rỏi. Việc này giống như việc nuôi chó, cả hai đều có chung một đạo lý, chó tốt là chó đối với chủ nhân tuyệt đối trung thành, còn đối với người ngoài phải như hổ rình mồi. Mặc dù quan hệ giữa hai người đang tiến triển rất tốt nhưng Diệp Sở Sinh vẫn khắt khe trong việc quản chế Đào Tử Kiệt. Tuy rằng ngoài miệng không ngừng gọi bảo bối, bảo bối, nhưng xử phạt thì rất nghiêm túc, nếu như đối phương không đạt được yêu cầu mà hắn đề ra, hắn sẽ dùng thủ đoạn độc ác nhất để trừng phạt. Đào Tử Kiệt mặc dù đã cố gắng hết sức phối hợp, nhưng cậu vẫn là một con người, một cá thể độc lập, có suy nghĩ riêng, có chủ kiến và sở thích riêng. Bị người khác đoạt đi quyền làm người cơ bản, còn phải hùa theo rào trước đón sau mọi ý tứ của hắn, cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, hơn nữa để có thể nhẫn nhịn chịu đựng được cậu đã phải chịu rất nhiều thống khổ. Tối hôm đó, cậu theo Diệp Sở Sinh đi tuần tra, kết quả lại không biết mình đã đụng đến xúi quẩy, vừa đi ra khỏi câu lạc bộ đêm trèo lên xe, ngồi còn chưa ấm chỗ, quay đầu lại đã bị ăn một cái bạt tai. Ngay cả tài xế cũng sửng sốt, tiếp đó cúi xuống nhìn không chớp mắt xuống chân ga. Đào Tử Kiệt nhìn cửa kính xe trầm mặc, lấy sự lạnh lùng để đối lại hỉ nộ vô thường của Diệp Sở Sinh. “Biểu cảm của cậu là có ý gì?” Diệp Sở Sinh kéo tóc cậu về phía sau, âm trầm ra lệnh: “Cười lên cho tôi xem.” Đào Tử Kiệt nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ bây giờ hắn chính là chó điên cắn loạn. Diệp Sở Sinh nặng nề đánh vào gò má cậu: “Cậu không cười?” Đào Tử Kiệt há mồm, nhắm thẳng mặt Diệp Sở Sinh nhổ xuống một bãi nước bọt. Diệp Sở Sinh buông cậu ra, cũng không lau nước miếng dính trên mặt đi, hắn dựa lưng vào chỗ ngồi, nắm chặt tay vịn cửa xe, đốt ngón tay trắng bệch. Không khí trong xe trở nên trầm trọng khiến người ta không thở nổi. “Đừng trách tôi, cậu thật sự quá bất hảo.” Diệp Sở Sinh nói xong câu này thì đã đem Đào Tử Kiệt chế phục lại, tay cậu bị khóa ở trên ghế. Hai người vừa mới trải qua cuộc vật lộn kịch liệt, trên người mang theo không ít vết thương. Đào Tử Kiệt nghiêng đầu, dùng khóe mắt bị đánh sưng liếc hắn, điệu bộ khinh thường hiển nhiên chọc giận Diệp Sở Sinh, hắn liền cho cậu một cái bạt tai. “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, có cười không thì bảo?” Diệp Sở Sinh nắm cằm của cậu, lòng đố kị điên cuồng thiêu đốt trong ánh mắt: “Vừa nãy không phải cậu cười rất vui vẻ sao? Tại sao ở trước mặt người khác thì cậu cười cười nói nói, đến trước mặt tôi lại bày ra bộ mặt không khác gì người chết?” Đào Tử kiệt cong khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạo báng. Vừa rồi lúc ở trong câu lạc bộ cậu gặp được người quen, chính là bạn nhậu ngày trước vẫn thường cùng cậu ăn chơi. Đập bả vai nói mấy câu, bất quá cũng chỉ là giao thiệp bình thường giữa đàn ông với nhau, không nghĩ tới sẽ chạm phải vảy ngược.(*) ((*) Dưới cổ Cự Long đều có một cái vảy trắng to bằng bàn tay, hình trăng lưỡi liềm, tực tục xưng vảy ngược. Xem xét từ góc độ giải phẫu học, máu từ mạch chủ tim của Cự Long ở vảy trắng này phân tán đến các huyết quản. Cự Long cho dù tính khí có tốt đến đâu một khi bị chạm đến chiếc vảy ngược này ngay lập tức sẽ như núi lửa bạo phát mà tỏa ra vô hạn long uy. Mỗi người trong chúng ta ai cũng sẽ đều có một chiếc “vảy ngược” không thể chạm đến. Ú: nói nôm na chính là “điểm” cấm của mỗi người, điểm cấm của DSS chính là thái độ của ĐTK đối xử với hắn và với người khác.) Đào Tử Kiệt nhớ lại những ngày tự do tự tại, trong lòng phiền muộn, đối với Diệp Sở Sinh ngang ngược quái đản lại càng thêm chán ghét. Chẳng hạn như lúc này Diệp Sở Sinh giống như lại thay đổi nhân cách, vuốt ve những vết thương trên mặt cậu, ôn nhu đến cực điểm nói:”A Kiệt, cậu không nên chọc tức tôi như vậy, bây giờ dù cậu có cầu xin tôi dừng lại cũng không kịp nữa.” Hắn xé rách quần áo của Đào Tử Kiệt, toàn những thứ đồ hiệu nổi tiếng do chính hắn chọn bây giờ trở thành một đống vải vụn. Đào Tử Kiệt ngay cả hưng trí mắng người cũng không có, im lặng nhắm mắt. Chỉ khi cậu cảm giác được có cái gì đó đâm vào cửa cúc, một lượng lớn chất lỏng lạnh lẽo tràn vào trong cơ thể mới không giữ được bình tĩnh, liều mạng giãy dụa. Diệp Sở Sinh đúng là một con quỷ, hắn lúc nào cũng có thể tìm ra nhược điểm của cậu sau đó hạ thủ. “Dừng lại! Diệp súc sinh! Con mẹ nó anh dừng lại cho tôi!” Đào Tử Kiệt gào thét giống như một kẻ điên. Diệp Sở Sinh lại lấy một ống xi lanh đựng đầy chất lỏng dầu mỡ đến gần” “Ngoan, im lặng một chút, tôi không muốn che miệng cậu lại đâu.” Đào Tử Kiệt lắc đầu, lúc này cậu thực sự rất sợ, rất sợ. Cậu có thể chịu đựng việc mình bị bạo ngược, nhưng không thể chịu đựng được việc phương diện sinh lý của mình bị lấy ra làm nhục. Cho dù Đào Tử Kiệt có nổi điên như thế nào thì Diệp Sở Sinh cũng không hề nương tay, hắn đem chất lỏng dầu mỡ tiêm vào trong cơ thể cậu. Đào tử Kiệt rất nhanh đã không chịu nổi nữa, chất lỏng trong bụng như sóng ngầm dưới lòng biển sâu khiến cậu run lẩy bẩy, cắn chặt răng, mồ hôi thấm ướt làn da màu mật ong. Diệp Sở Sinh rút một điếu thuốc, châm lửa, ngửa đầu hút, để đầu của Đào Tử Kiệt đè bên hông mình, ngón tay vuốt ve từng sợi tóc. Đào Tử Kiệt cũng không dám cậy mạnh, há mồm cắn chặt răng nhịn xuống xung động trong lòng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển. Hơi thở nóng rực xuyên qua quần áo, phả vào hông và bụng của Diệp Sở Sinh, tê dại, từng chút từng chút trêu chọc thần kinh của hắn. Hai người đều cố gắng nhẫn nại, không ai nói một câu. “Tôi muốn đi vệ sinh..” Cuối cùng trận chiến này cũng có người nhận thua. Diệp Sở Sinh nâng mặt Đào Tử Kiệt lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi vừa bị cắn nát, đem điếu thuốc trong tay dí xuống xương quai xanh của cậu, tiếp đó cúi xuống ngửi mùi da thịt bị đốt cháy, mặt không đổi sắc. Đào Tử Kiệt khó chịu nhắm mắt: “Tôi xin anh…để cho tôi đi vệ sinh.” “Cậu có hai lựa chọn, A giải quyết ngay tại chỗ, B dùng miệng phục vụ tôi, chờ tôi thoải mái rồi sẽ cho cậu đi.” Đây chính là sự xấu tính và tàn nhẫn của Diệp Sở Sinh, dưới tình hình đối phương rõ ràng không còn sự lựa chọn nào khác, hắn lại càng giả bộ hào phóng đưa ra phương án cho đối phương lựa chọn, giống như dã thú trêu đùa con mồi sắp chết của mình. Đào Tử Kiệt chỉ có thể giống như một nam kỹ, dùng răng nanh cắn mở khóa quần, dùng môi và đầu lưỡi cởi quần lót ra, đồng thời chịu đựng thống khổ ra sức lấy cảm tình của kẻ đã khiến cho mình phải chịu đau đớn. Nhưng vì muốn trừng phạt nên Diệp Sở Sinh đè đầu cậu lại, thẳng lưng, đem ác nghiệt của mình đâm vào sâu trong cổ họng cậu, thậm chí đâm đến cả thực quản, thở cũng không cho cậu thở, còn lợi dụng lúc cậu ngạt thở yết hầu co rút khiến hắn cảm nhận được càng nhiều khoái cảm. Bị áp bức, nước mắt và nước miếng tràn ra theo hình dáng khuôn mặt chảy xuống, làm ướt đẫm lồng ngực cường tráng của đàn ông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]