Đào Tử Kiệt cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Buổi sáng ngày hôm nay, Diệp Sở Sinh đi tới phòng của cậu, giúp cậu chải tóc, cắt móng tay, giúp cậu thay một bộ quần áo thường ngày màu trắng, sau đó lại mang tất, ngồi xổm ở bên giường buộc dây giày giúp cậu. Đào Tử Kiệt tê cả da đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến câu “trang điểm cho người chết”.
Diệp Sở Sinh đem Đào Tử Kiệt ôm vào ghế bên cạnh tài xế, thắt chặt dây an toàn, tự hắn lái xe.
Đào Tử Kiệt ôm tâm trạng thấy chết không sờn hỏi: “Diệp lão đại, anh định đem tôi chôn ở nơi đồng không mông quạnh hay là dìm xác dưới đáy biển thế?”
Diệp Sở Sinh nghiêm mặt, đến gần hôn lên mặt cậu một cái: “Đứa ngốc, hôm nay là muốn dẫn em ra ngoài chơi.” (Ú:………)
Đào Tử Kiệt buồn bực, nghĩ xem hôm nay là cái ngày quỷ quái gì.
Chờ cho đến khi cậu được hắn ôm lên một chiếc du thuyền mới tinh, lúc nhìn thấy cái bánh ga tô lục giác màu đen, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nha, ngày hôm nay hóa ra là ngày thế giới gặp tai họa.”
“Tại sao lại nói vậy?” Diệp Sở Sinh nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế sưởi nắng trên boong tàu.
“Bởi vì ngày hôm nay bà mẹ già của anh sinh ra tên tai họa là anh.”
Diệp Sở tức giận nở nụ cười, dùng sức nắm mặt cậu: “Ngày 18 tháng 6, em nói xem hôm nay là ngày gì?”
Đào Tử Kiệt ngẩn người, im lặng không nói.
“Chân của em không tiện đi lại, vì thế ngày hôm nay chúng ta liền đi du thuyền ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lua/1494328/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.