Diệp Sở Sinh quả nhiên nói là làm, không hề chạm vào Đào Tử Kiệt dù chỉ là một chút.
Dù cho Đào Tử Kiệt có ở trước mặt hắn té đến trầy mặt sưng mũi, vỡ đầu chảy máu, hắn cũng chỉ nhìn thờ ơ không chút động lòng, trên mặt một tia đồng cảm cũng không hề có.
Bất luận gian nan bao nhiêu, Đào Tử Kiệt cũng phải tự mình bò dậy, không tìm được đồ để bám vào thì phải bò đến nơi có đồ để bám, có lần cậu thật sự té rất nghiêm trọng, trực tiếp té nhào đầu lăn xuống cầu thang. Diệp Sở Sinh chỉ nhàn nhã đi tới, hỏi câu chết chưa, sau khi nhìn thấy Đào Tử Kiệt vẫn còn hơi thở liền quay người trở về bên cạnh cây dương cầm của hắn.
Đào Tử Kiệt không thể chỉ ở lì trong phòng, bởi vì Diệp Sở Sinh sẽ không đem cơm cho cậu, mỗi lần lên xuống cầu thang, bình thường đi chậm rãi cũng mất tầm hai đến ba phút, cậu hiện tại cũng phải mất gần nửa tiếng đồng hồ, còn phải chịu đau đớn đến ra cả một thân mồ hôi. Thời gian trôi qua, Đào Tử Kiệt bắt đầu nản lòng, cậu không biết chân của mình còn có thể khôi phục lại như bình thường không, cả ngày bất động trong phòng, cố gắng hai ngày mới xuống lầu ăn một bữa cơm.
Mà dường như chỉ cần cậu không chết, Diệp Sở Sinh sẽ không liếc mắt nhìn cậu dù chỉ một cái, có lần cậu đi ngang qua căn phòng có để di vật của Tương Niệm, không khỏi có suy nghĩ, nếu như tình huống tương tự xảy ra trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lua/1494327/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.