Trời vừa sáng, Đào Tử Kiệt đã bị tạt nước gọi dậy.
Cậu mở mắt, đưa tay lau mặt, mùi rượu gay mũi xộc đến. Diệp Sở Sinh đứng ở bên giường nhìn cậu, hai mắt đỏ ngầu, tay cầm chai rượu Brandy, hình tượng tao nhã dịu dàng đã không còn, chỉ thấy một tên say rượu vô lại.
Đào Tử Kiệt ngồi dậy chửi ầm lên: “Con mẹ nó! Tên biến thái chết tiệt anh có thể để tôi yên một ngày được không? Cả ngày nhếch nhác không khác gì một thằng thần kinh, rốt cuộc anh muốn gì hả?”
Diệp Sở Sinh nhào tới, xé rách áo ngủ, hôn lên những vết thương loang lổ trên người cậu. Hắn uống say không khống chế lực đạo khiến Đào Tử Kiệt bị đau, vừa đấm vừa đạp hắn. Hai người lăn lộn trên giường.
Cuối cùng Diệp Sở Sinh thành công áp chế Đào Tử Kiệt, giạng chân ngồi trên người cậu, nắm chặt hai tay cậu. Đào Tử Kiệt không thể động đậy, thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn.
Diệp Sở Sinh phát điên xong, đột nhiên lại trở nên ôn nhu. Hắn hôn khóe môi sưng đỏ của cậu, khàn giọng nỉ non: “A Kiệt, tại sao cậu vẫn không hiểu…”
Đào Tử Kiệt quay đầu đi né tránh hơi thở nóng rực của hắn: “Mẹ nó! Đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy!”
Diệp Sở Sinh vờ như không nghe thấy gì, nói: “Nếu cậu không hiểu thì để tôi nói cho cậu nghe, nói đến khi cậu hiểu được mới thôi.”
Biểu cảm của Diệp Sở Sinh vô cùng ôn nhu, nhưng lực tay lại rất lớn, giống như muốn bóp chết cậu: “Tôi không quan tâm đến việc cậu hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lua/1494318/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.