“Chắc là anh không cần nó nữa!” Đào Tử Kiệt xuống tay tàn nhẫn.
“Dừng lại.” Diệp Sở Sinh đau đến mức mặt mũi tái xanh, nhưng vẫn ghé mặt sát lại môi cậu nói: “Tôi nhận thua, tôi có thể hôn cậu không?”
Đào Tử Kiệt bối rối, không phải lỗ tai của cậu có vấn đề rồi chứ, Diệp súc sinh đang cầu xin sự đồng ý từ cậu sao?
Quả nhiên, bản tính súc sinh ngay sau đó liền bại lộ, hắn xoay người đè Đào Tử Kiệt xuống mặt cỏ, môi hắn chạm vào môi cậu, nụ hôn vừa điên cuồng vừa tha thiết. Mặt trăng tròn, tầng mây mỏng, ánh sao nhỏ vụn vương đầy trời, Đào Tử Kiệt cảm thấy mờ mịt, cậu cảm giác như không khí xung quanh bị hút cạn, chắc là do vừa đánh một trận kịch liệt nên tim cậu mới đập nhanh như vậy.
Cậu nắm lấy bả vai của Diệp Sở Sinh muốn đẩy hắn ra để lấy lại nhịp thở, nhưng điều đó lại làm hắn càng trở nên thô bạo hơn. Diệp Sở Sinh xé rách áo cậu, đầu lưỡi liếm đi chút mồ hôi còn dính trên người cậu, tiếp đó quét một đường đi xuống phía dưới liếm láp, cảm nhận mùi vị của cậu trong miệng mình.
“Đủ rồi đấy! Tên khốn khiếp!” Đào Tử Kiệt đẩy mạnh hắn ra, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu chắc chắn sẽ bị cưỡng bức ngay tại chỗ.
Diệp Sở Sinh nhìn bộ dạng ngồi trên cỏ thở phì phò, quần áo thì bị xé rách tan nát của cậu, nhịn không được lại vòng tay ra sau gáy: “Bảo bối, ngoan, cậu để cho tôi hôn thêm một chút nữa đi, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lua/1494317/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.