Nếu tôi nói tha thứ, ngày đêm trên trái đất sẽ thay đổi, nếu tôi nói còn hận, ngày đêm trên trái đất cũng sẽ thay đổi. Trái đấy, cám ơn bạn vẫn hỏi ý kiến của tôi. Do đó, tôi lựa chọn tha thứ.
Mười hai giờ mười lăm, mẹ tôi gọi điện đến, bảo tôi về nhà một chuyến. Từ khi chuyện tôi và Y Dương chia tay bị bại lộ đến nay, bà lão này bỗng trở nên tích cực. Về nhà không có chuyện gì khác ngoài chuyện cùng mẹ nói về anh X nhân viên ngân hàng, hai mươi sáu tuổi, nhân phẩm tốt, tướng mạo cũng không tồi, lại còn tính mở công ty riêng nữa, bố mẹ đều về hưu rồi, gia đình đều là những người thật thà, phúc hậu… Đối với những chuyện này, tôi cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Cái ý tưởng làm mối này làm sao lại có thể chui vào đầu một người có văn hóa, có tố chất như mẹ tôi được chứ? Tôi ngồi trên sofa, đau đầu suy nghĩ. Tất cả là tại cái tên lắm chuyện Hứa Y Nam bán đứng tôi, tôi hận anh ấy, hận đến mức nghiến răng ken két.
Nhìn đồng hồ, tôi nói với mẹ chiều nay tôi phải tăng ca, lúc ấy mẹ mới chịu buông tha cho tôi. Trong con mắt của bà mẹ coi công việc như là lệnh vua đó, việc đại sự không còn là công việc quan trọng nữa.
Kim giây chạy từng vòng từng vòng, tôi nói dối mà không hề đỏ mặt.
Lúc cúp máy, mẹ tôi còn dặn đi dặn lại là nếu tôi có thời gian thì nhất định phải về nhà ngay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lanh-mua-he/3093360/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.