Không đến mười lăm phút sau, Tử Duy chạy đến, bộ dạng hớt hãi, con người rung động đầy lo lắng nhìn về phía tôi, sau đó lại nhìn sang mẹ mà nuốt một ngụm nước bọt, lồng ngực phập phồng thở dốc tựa như đang căng thẳng. Tôi nhanh chóng đứng dậy lại chỗ em ấy rồi dắt đến bàn. Là lỗi của tôi khi không giải thích đầy đủ, chỉ nhắn vẻn vẹn một tin nói thẳng tình hình. Khi nhận được tin nhắn, em ấy chắc phải hoảng lắm, tôi nhẹ nhàng chạm vào lưng em ấy để trấn an, hai mắt liền mở to ngạc nhiên. Lưng áo em ấy ướt đẫm, hai bên thái dương không ngừng đổ ra mồ hôi, hơi thở nặng nhọc liên hồi.
“Đừng nói với anh … là em chạy bộ đến đây chứ?”, tôi hỏi.
“Xe của bác nhà bên đột nhiên chết máy ngay sau xe em nên em không lui xe ra được, chỉ còn nước chạy bộ đến đây thôi, dù sao cũng gần mà”, em ấy hít vào một hơi để đáp lại, giọng điệu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng sao tôi không nhận ra được chứ, bàn tay em ấy đang run lên đây này.
“Đừng lo lắng quá, mẹ anh không phản đối kịch liệt đến thế đâu”, tôi nhẹ giọng trấn an, đồng thời từ tốn dắt em ấy đến chỗ của mình. Tôi có thể cảm nhận được mấy ánh mắt của những người khác trong quán đang nhìn về phía mình, dù sao chúng tôi vốn nổi bật, lại còn nắm tay nhau giữa bàn dân thiên hạ nữa nên bị nhìn cũng chẳng có gì lạ. Em ấy đột nhiên siết chặt tay tôi lại, vẻ run rẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785543/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.