Hôm nay là lần đầu tôi nghe mẹ kể chuyện này, nói thật, đến tôi cũng không ngờ hai gia đình lại có quen biết nhau, trong lòng không khỏi tự trách. Đáng lý ra từ sớm phải để ý mới phải, không biết bố của Tử Duy có biết mặt tôi từ trước không nữa, nếu bác ấy biết thì lần tới gặp mặt chắc tôi phải xấu hổ lắm. “Bố chồng” luôn nhìn chằm chằm từ đó đến giờ mà lại không hay biết một chút gì. Giữa lúc đang ảo não này, trong đầu tôi đột nhiên lóe ra một ý nghĩ, yết hầu nhịn không được nuốt xuống một ngụm.
“Mẹ này, từ nhỏ đến lớn … mẹ có bao giờ bồng con sang nhà bác Nguyệt chưa?”, tôi quay sang hỏi.
“Ngược lại mới đúng, công việc của mẹ bề bộn, ít khi có thời gian rảnh để mang con đi gặp bạn gặp bè, hầu hết thời gian là Nguyệt bế Tử Duy đến bệnh viện để gặp, vừa để chữa bệnh, tiện thể để hai đứa làm quen từ trước. À phải rồi, hai đứa chắc chưa biết nhỉ, lúc còn nhỏ hai đứa toàn nằm cạnh nhau trong giường bệnh phòng mẹ đấy”, mẹ mỉm cười nói, hai mắt không khỏi bồi hồi chuyện chăm con vất vả ngày xưa.
Nghe vậy, tôi liền giật mình nhìn sang em ấy, đồng dạng, em ấy cũng đang nhìn sang đây, cả hai không khỏi mờ mịt. Tôi vốn nghĩ cả hai đứa vô tình gặp mặt nhau ở trường đại học đã là may mắn rồi, không nghĩ ngay từ nhỏ, chúng tôi đã có duyên với nhau. Thì ra, tất cả đã có định mệnh an bài, khoé miệng tôi nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785541/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.