Tuy nói bác gái chỉ việc uống nước nghỉ ngơi rồi xem ti vi, chuyện cơm nước để tôi lo nhưng dễ gì bác ấy sẽ làm theo. Bác gái là một người mẹ, thể nào cũng sẽ tò mò trong thời gian qua, con trai mình sống thế nào. Tôi không ngại chuyện bác ấy đi kiểm tra loanh quanh khắp phòng, vì mấy hôm trước hai đứa tôi vừa tổng vệ sinh một lượt, vừa vặn tống khứ hết mấy chai gel bôi trơn cùng bao cao su hết hạn đi rồi. Cho nên tôi không sợ sẽ bị phát hiện.
Cạch!
Cửa nhà đột nhiên mở ra, trong lòng tôi liền giật thốt lên.
Thôi chết–!!
“Duy ơi, an … mẹ–!?”, thanh âm tươi cười của Hải Minh vang lên, cũng may chữ “anh” chưa vang trọn âm thì anh ấy đã nhìn thấy mẹ của mình. Tôi vô thức vuốt ngực mình mà thở phào nhẹ nhõm. Vì mải mê nấu ăn cùng để ý đến hành động của bác gái quá nên tôi quên béng nhắn tin thông báo cho anh ấy biết.
Anh ấy hớt hãi lùi ra sau, hai mắt hoài nghi nhìn lấy mẹ mình ở trước mặt rồi quay sang nhìn tôi. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc nở một nụ cười áy náy, sau đó lại quay trở lại với việc nấu nướng của mình. Anh ấy đã không nói là từ nguy hiểm thì tôi không cần thiết phải lo lắng làm gì, cứ tập trung vào việc đang làm là được. Con mắt của mỗi vị phụ huynh đáng sợ lắm, nhìn thoáng qua kiểu gì sẽ phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi bất bình thường cho xem nhưng chỉ cần đừng biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785540/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.