Chị ấy có vẻ bị tin nhắn này chen ngang làm cắt đứt mạch suy nghĩ nên chắc sốc lắm, tôi vội vàng xin phép cầm lại điện thoại rồi tắt thông báo của NINE đi, đến việc hồi âm cho anh ấy cũng tạm thời gác lại phía sau, bởi bây giờ tôi đang phải đối mặt với nguy cơ có khả năng bị kỳ thị ngay tại công sở đây.
Chị quản lý vẫn im lặng không nói gì, sau đó lại tiếp tục mượn điện thoại tôi để xem tiếp mấy bức vẽ. Ở khía cạnh công việc, tôi công nhận chị ấy rất chuyên nghiệp, tạm thời tôi không được như chị ấy, nhất là với tình huống bây giờ. Cả buổi tôi cứ loay hoay qua lại, nước trong ly đã uống hết không chừa một giọt nào. Hai mắt tôi cứ luôn dán vào người chị ấy nhưng không dám nhìn lâu, sợ bị phát hiện rồi gây hiểu lầm.
Tôi vẽ tương đối nhiều, đại khái có tầm trên dưới ba chục bức tranh được thương mại hoá nếu tính trong vòng bốn năm trở lại đây, một con số không tồi đối với thời sinh viên. Cho nên chị quản lý cũng dành nhiều thời gian hơn bình thường để suy xét, quá trình này phải tốn hơn ba mươi phút mới xong. Trong khoảng thời gian này, tôi chẳng khác nào ngồi trên đống lửa đang cháy hừng hực, còn chị ấy là người cầm củi đang phân vân không biết có nên ném vào hay không.
Chị ấy trả lại điện thoại cho tôi rồi gõ từng ngón tay xuống bàn đầy suy tư, một hồi sau mới mỉm cười nói:
“Chị thích nét vẽ của em, tự do, phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785531/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.