“Hải Minh, chiều nay có một đoàn từ Hà Nội đi Non Nước, em làm dẫn đoàn nhé?”, thanh âm của chị quản lý vang lên từ sau một chồng hồ sơ chất núi. Tôi không nhìn thấy bóng dáng chị ấy đâu hết nhưng riêng chất giọng đặc trưng này lại không thể nhầm đi đâu được.
“Khoảng tầm mấy giờ vậy chị?”, tôi đáp.
“Từ hai giờ đến bốn rưỡi, sau đó sẽ có người khác thay cho em”.
“Vậy em nhận dẫn đoàn chị nhé”, tôi cười nói.
“Ok em”, giọng chị ấy vang ra lại.
Tôi kéo ghế quay lại bàn làm việc của mình để điều chỉnh lịch làm việc. Thời gian này không phải mùa du lịch nên công việc của tôi cũng không nhiều, hoặc muốn nói là quá ít, gần như số lượng việc tối thiểu cũng chẳng đáp ứng nổi yêu cầu thực tập của khoa. Nhưng may tôi có quen biết chỗ làm từ sớm nên ban quản lý tạo không ít điều kiện để tôi hoàn thiện “công việc” của mình.
Chỉnh lý xong xuôi, tôi canh thời gian phù hợp rồi xin phép nghỉ đi ăn trưa. Trời tháng ba rất nắng, cái nóng kéo về gần như bất chợt. Tính đến thời điểm hiện tại, Tết đã qua được ba tuần rồi, mọi thứ bây giờ đang dần quay lại quỹ đạo vốn có của nó. Nhưng riêng với tôi, mọi thứ không những quay lại mà còn “tăng trưởng” lên một tầm cao mới.
Mấy ngày gần đây, Tử Duy không liên lạc với tôi nhiều, tôi biết em ấy bận nên cũng không chủ động liên hệ mấy, để em ấy có không gian yên tĩnh tập trung vào công việc tốt hơn. Nghe qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785509/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.